Giờ cơm trưa, bởi vì đại yêu quái cùng tiểu yêu quái ở cùng một chỗ tương đối hòa hợp, đại yêu quái liền sai người chuẩn bị nhiều thêm một phần cá kho, sau đó tất cả mọi người không hẹn mà bắt gặp cảnh tượng Lê thiên vương của bọn họ cầm đũa lên lừa xương cá, còn thật kiên nhẫn căn dặn:

"Lại đây bảo bảo, cầm chắc cái muỗng vào."

"Một muỗng cơm một miếng đồ ăn, từ từ mà ăn."

"Cơm nước xong xuôi ra kia chơi cho tiêu hóa bớt."

Khiến một đám nữ nhân trong đoàn làm phim đều đỏ mắt hâm mộ lẫn đố kị.

Lâm Thanh bưng hộp cơm, ngồi xổm xuống bên cạnh Mason, nhỏ giọng: "Kỳ thực đứa nhỏ này không phải tình nhân của Lê ca, mà là con trai ruột đi."

Mason tao nhã chống cằm, sau đó liếc mắt nhìn Lê Hạo nhị thập tứ hiếu một chút, nói: "Đứa nhỏ này nếu thật là con của Lê Hạo, thì tôi có liều cả cái mạng già cũng phải gọi cậu ta một tiếng cha."

Lê Hạo vừa đem cá đút cho Hôi Hôi vừa nói: "Bảo bảo a, buổi tối lão sư sẽ đến, từ mai trở về sau đều cùng lão sư ở nhà có được hay không?"

Vốn vật nhỏ đang phồng má nhai nhai, lập tức dừng lại, ngẩng đầu: "Anh không cho em theo ra ngoài chơi nữa sao?"

"Không phải không phải." Lê Hạo vội giải thích: "Nhưng lão sư đến nhà là để dạy Hôi Hôi viết chữ, cùng những cách sống sót cơ bản."

"Ở cạnh anh thì sao lại không sống sót nổi?"

"..." Lê Hạo nhất thời nghẹn lời: "Nếu như có một ngày anh không thể để mắt đến em, vậy em làm sao đây, tựa như hôm qua, nếu như chậm một bước, em đã bị bắt đem đi rồi, lão sư sẽ dạy phải làm sao để giải quyết vấn đề."

"Anh dạy em không được sao?"

"Không được." Lê Hạo cương quyết nói: "Em học không thể học từ anh được, càng học càng hỏng."

Hôi Hôi có chút mất mát cúi đầu ủ rũ: "Vậy em mỗi ngày sẽ không thể nhìn thấy anh, lại cùng trước kia giống nhau."

"Sẽ không, đến lúc thích hợp lão sư sẽ dạy em làm thể nào để tới tìm anh, rồi bảo bảo tự mình tới tìm anh có được hay không?"

Hôi Hôi cúi đầu không nói.

Lê Hạo trong lòng có chút khó chịu, liền mở miệng dỗ dành: "Anh cam đoan mỗi ngày em chỉ ở cùng lão sư hai tiếng, thời gian còn lại, đều ở cùng anh có được hay không?"

"Hai tiếng là bao lâu?"

Lê Hạo giữ vai nhỏ, xoay người cậu đối diện với đồng hồ treo tường: "Bảo bảo, em nhìn, cây kim ngắn kia xoay chuyển hai vòng, chính là hai tiếng."

"..." Hôi Hôi bình tĩnh nhìn đồng hồ, nhịn được nửa ngày đột nhiên lớn tiếng ồn ào: "Anh lừa người, kim ngắn căn bản là không có xoay chuyển, anh lừa người ~~~~~~~~"

Lê Hạo choáng, bưng bát cơm đầu hàng: "Thôi thôi thôi, ăn cơm trước, buổi tối mới nói tiếp."

Hôi Hôi tức giận rồi, cầm lấy bát cơm tự mình ăn, còn dùng sức khiến muỗng trên tay va vào bát, âm thanh chói tai không ngừng vang lên.

Lê Hạo có chút không nhịn được, ho khan một tiếng, tiếp tục lừa xương ca cho tiểu tổ tông, lại vừa lúc hắn đưa cá sang, Hôi Hôi chợt đưa móng vuốt nhỏ cự tuyệt: "Em không ăn."

Lê Hạo càng thêm choáng, nghĩ thầm vật nhỏ hiện tại tám phần mười là phi thường tức giận, ngay cả cá cũng không thèm, vậy thì phải tức giận đến nhường nào a.

Thẩm Thế Vân nhìn thấy liền tận dụng thời cơ, đẩy Lê Hạo ra, ngồi xuống bên cạnh Hôi Hôi: "Tức giận sao?"

Hôi Hôi gật gật đầu, huơ tay thành một vòng tròn lớn: "Tức giận nhiều đến như vậy nè."

"Tại sao?"

"Hạo Hạo gạt ta, không muốn dẫn theo ta ra ngoài."

Thẩm Thế Vân liếc mắt nhìn Lê Hạo đứng ở một bên không nói gì, đoạn nói: "Bảo bảo, em ngoan ngoãn theo lão sư học, ngày mai tôi cho Lê Hạo nghỉ dài hạn, để cậu ta ở nhà cùng em có được hay không?"

"Thật sao?"

"Tất nhiên, tôi xưa nay chưa từng gạt người."

"A ~~~~ Bạch Cốt Tinh thật tốt."

Lê Hạo không mấy cao hứng nhìn vật nhỏ giương cổ họng kêu la, lại còn vô cùng tự nhiên nhào vào lòng Thẩm Thế Vân, ánh mắt Lê Hạo rực lửa khiến Thẩm Thế Vân cảm thấy thập phần thú vị, bất quá vẫn lưu luyến không rời kéo vật nhỏ ra: "Tìm lão sư có đáng tin không?"

Vẻ mặt Lê Hạo cứng đờ nhanh kéo Hôi Hôi trở về, còn nói: "Em trai của chiến hữu của anh tôi, đang là sinh viên đại học."

"Nga" Thẩm Thế Vân gật gù: "Cũng tương đối đáng tin, cố gắng đừng để vật nhỏ bị người khác gạt đem đi mất."

Lê Hạo liếc xéo y một cái: "Vấn đề này thì không phiền đạo diễn phải phí tâm."

Buổi tối, hai người về đến nhà, bảo mẫu cùng lão sư cũng đã đến, bảo mẫu là lão nhân của Lê gia, là Lê Hạo đặc biệt yêu cầu Lê Dĩnh đưa tới.

Lê Hạo vỗ vỗ Hôi Hôi, chỉ chỉ bảo mẫu nói: "Bảo bảo, gọi một tiếng dì Tần."

Vật nhỏ có chút căng thẳng, chậm rãi bước tới trước, nói: "Dì...Dì Tần."

"Ai, ai" Dì Tần đây chăm sóc Lê Hạo từ nhỏ đến lớn, tâm địa tốt lại thích con nít, nhìn thấy Hôi Hôi vừa xinh đẹp lại vừa nghe lời như vậy, tự nhiên không kìm được yêu thích, đưa tay vuốt đầu nhỏ, luôn miệng nói: "Đứa nhỏ thật ngoan, cũng thật xinh đẹp."

Về phần lão sư lại không được nhiệt tình như vậy.

Duẫn Hạ Thiên không chút biểu cảm liếc nhìn Hôi Hôi, trong lòng oán thầm: thoạt nhìn có vẻ chỉ thông minh hơn trẻ mẫu giáo một chút, nói không chừng còn có những hành vị không chống đỡ nổi. Nghĩ đi nghĩ lại, quả thật cảm thấy thập phần bi thương, chính mình là sinh viên hạng nhất đại học khoa chính quy, lại phải đến dạy dỗ một tiểu ngu ngốc, thật đúng là nhất phân tiền nan tử anh hùng hán* a.

*Nhất phân tiền nan tử anh hùng hán: Một cách nói ẩn dụ ý chỉ người có bản lãnh nhưng khi đối mặt với một vấn đề nhỏ thì thúc thủ vô sách.

Lãnh đạm chào hỏi cùng Lê Hạo, sau đó nói: "Để tôi xem trước trình độ của cậu ấy một chút, dựa vào đó mà dạy lên cao dần."

Lê Hạo cũng tỏ ra thành thật, lời ít ý nhiều nói: "Cứ bắt đầu từ trình độ thấp nhất." Sau đó lại cảm thấy không yên tâm: "Không mong em ấy có thể làm nên đại sự gì, chỉ cần có thể nhận thức tự mình biết chăm sóc bản thân."

Duẫn Hạ Thiên trợn tròn mắt, trong lòng nghĩ: Vậy sao không bảo anh trai anh tìm cho một phụ đạo viên đi a!

Cậu nhìn khuôn mặt nhỏ của Hôi Hôi, trong lòng nổi lên một trận ngứa ngáy, thầm mắng: Mấy tên nhị thế tổ thời nay đúng thật là bệnh hoạn, bất quá mắt thẩm mỹ rất tốt.

Ho khan một cái, hỏi: "Cậu tên là gì?"

Hôi Hôi có chút sợ hãi nhìn cậu, lại nhìn Lê Hạo, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Kim Văn Thụy, tên cúng cơm là Hôi Hôi."

"Nga" Duẫn Hạ Thiên gật gù: "Tôi tên Duẫn Hạ Thiên, về sau cứ gọi Hạ Thiên là được."

Hôi Hôi ngoẹo cổ, đột nhiên nói: "Tên thật kỳ quái nha, là ai đã đặt cho ngươi?" (P/s: Hạ Thiên có nghĩa là mùa hạ)

"Mẹ tôi." Duẫn Hạ Thiên ho khan một cái, mới nói: "Cậu biết viết tên của chính mình không?"

Hôi Hôi rất nhanh lắc đầu.

"Vậy cậu biết viết cái gì thì mau viết ra cho tôi xem."

Duẫn Hạ Thiên đem giấy bút giao cho cậu, Lê Hạo cũng hiếu kì vói cổ nhìn, liền bị đẩy ra: "Thời điểm đứa nhỏ học tập, người lớn ở bên cạnh sẽ tạo thành một loại áp lực vô hình cho đứa nhỏ, vậy nên, vẫn là mời nhị thiếu nên đi làm những việc cần làm khác."

Lê Hạo tự chuốc nhục nhã, xoay người đến nhà bếp có vài lời muốn căn dặn dì Tần.

Hôi Hôi siết chặt bút chăm chú, hồi lâu sau mới đem giấy đưa lại, Duẫn Hạ Thiên nhìn thử, đập vào mắt là ba chữ lớn: "Miêu lương, cá."

Hơn nữa càng kỳ quái chính là, kiểu chữ dùng để viết toàn bộ đều là kiểu chữ in thường được dùng để viết trên bảng hiệu, Hạ Thiên hỏi: "Mấy chữ này là học được từ đâu a?"

"Học từ mấy bảng hiệu trên đường lớn."

Duẫn Hạ Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt, không nhịn được véo véo, sau đó khích lệ nói: "Viết tốt lắm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play