-". . ."

Mái tóc màu tím quyền lực ngày nào, đã chuyển bạch kim bay trong gió khi ả chậm rãi vực dậy trên vũng máu của mình.

Reina

Một thân phận quyền lực khiến mọi Vampire phải cúi đầu trước mình, một danh tính không tầm thường, nhưng để được coi trọng và khinh sợ đến vậy, thật không đơn giản chỉ là một Vampire toàn năng.

Tồn tại dưới hai thân phận, dường như đã phá huỷ nhân cách của ả, ngày qua ngày, từng chút một!

-"Demi của ngươi, chết rồi sao?"— Đôi mắt sắc sảo của Luna ngước lên, ném cho Syorin một ánh nhìn thương hại.

-"Cô ấy đang nghỉ ngơi."— Syorin nén cơn giận, trả lời Luna.

Luna luồn tay qua những sợi tóc bạch kim của mình, ả chậm rãi khép lại đôi mắt, khi mở ra, chính là bằng chứng thích đáng nhất cho thân phận của mình. Một màu tím trầm lặng, và một sắc đỏ thẫm tựa dòng máu.

Ả chính là một Saigan, một Saigan có thể sống tới hàng trăm năm—

-"Tại sao—"

-"Tại sao tên tuổi của ta lại được lưu truyền qua hàng trăm năm như vậy sao? Ngươi đang tự hỏi cơ thể này còn có thể sống tới chừng đó thời gian hả?"— như nắm thóp được tâm lý của Syorin, ả kiêu căng lên tiếng.

-"Saigan sẽ có tuổi thọ như con người—"

-"Trừ khi chúng đạt được sự bất tử, bằng cách giết chết kẻ mình yêu."

Luna cười phá lên, nhưng không phải với Syorin—

Ả đang cười vào Reina, tiếng cười khi kết thúc, đôi mắt màu tím khẽ rơi lệ.

-"Ồ, đừng hiểu lầm ta, hay Reina. Bọn ta luôn muốn giết chết ngươi, nhưng lại có hai mục đích khác nhau."

Đáp lại Luna chỉ là một cái nhìn lạnh lùng của Syorin.

Tiếng bạo loạn giữa Satoru và Lacel đã bắt đầu nổi lên, chấn động từ cuộc chiến ấy đã lan tới nơi cô đang đứng.

Sự bình tĩnh đã trở lại với Syorin, cô nhận ra dù có tức giận, cũng không thể giải quyết được việc gì.

-"Ngươi biết mẹ của ta, phải không."

Dường như cả Reina và Luna đều thay đổi tâm tình, ả im lặng. Cô có thể cảm nhận được sự phẫn nộ đang sục sôi trong ả.

-"Phải. Và ta giết ngươi, cũng vì lẽ đó."

Không một lời giải thích, Luna giương móng vuốt, cơ thể ả nhanh chóng lao tới Syorin chỉ trong một cái chớp mắt.

Tiếng va chạm tới tảng băng đã xáo trộn bầu không khí. Báo hiệu một cuộc chiến sắp xảy ra—

-"Con mụ chết tiệt!"

Đôi mắt của cô chỉ cách móng vuốt của ả 2mm, đối diện với một kẻ đã hành hạ cô suốt 10 năm, gây ra bao nỗi ám ảnh, liệu Syorin có thể chống lại được một Saigan dày dặn kinh nghiệm này?

-"Có xuống mồ cũng phải ám ngươi cho tới cùng!"

Syorin phản đòn, những sợi tơ trắng kết thành những lưỡi dao, đồng loạt hướng tới Luna, dù ả có chặn lại và né tránh, những lưỡi dao ấy không những không lệch khỏi quỹ đạo, mà vẫn tiếp tục định hướng kẻ thù và đâm vào cơ thể ả.

-"Thật giống mẹ của mày!"— Luna nghiến răng, ả rút những lưỡi dao đang ghim trên cơ thể mình...

Cách này không thể ngăn được Luna, so với mẹ của con nhãi ấy, nó còn rất non nớt.

Ả khẽ cười thầm, chỉ là một năng lực lên 'Synths' mà con người phải tôn sùng nó, chẳng phải chỉ là những sợi tơ trắng có sức mạnh thôi sao?

-"Ngươi nhầm rồi."

! ! !

Một giọng nói vang lên trong đầu ả, đây không phải Reina!

-"Kẻ đứng vững cuối cùng sẽ thắng!"

Đầu ả đau như búa đổ, miệng khẽ cười thầm.

-"Một con nhãi ranh ma. Thì ra 'Synths' còn có thể làm như vậy."

-"Kẻ đã giết cha của ta, là ai!"— ký ức khi còn bé dường như quay trở lại, cảnh tượng ấy như bủa vây tâm trí Syorin.

Trong một giây mất tập trung, Syorin đã bị đẩy lùi, tuy kịp thời dùng tay giảm lực tấn công, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng vỡ nứt của xương.

-"Thật đáng nguyền rủa."— Luna/Reina ném cho cô một ánh nhìn khinh thường.

Khoé môi ả chậm rãi nhếch lên, một kế hoạch đang được ả thêu dệt nên trong ánh mắt đầy xảo trá—

-"Syorin Labriliant! Ngươi có ý thức được sự tồn tại của mình không?"

Từng câu chữ một khiêu khích cô, dường như ả đang khơi dậy nên một ' sự thật' đầy dối trá..

-"Kẻ giết cha của ngươi, là bọn ta." — Luna/Reina đặt tay lên ngực, cất giọng đầy thách thức.

-"Cha . . ."

Một cơn đau ập tới trong lồng ngực của cô, trái tim như quặn thắt lại, cảm giác thân thuộc trở lại, và bị mang đi trong nháy mắt, người thân duy nhất nay chỉ có thể tồn tại trong tâm trí cô, nhưng ả đã dấy lên quá khứ ghê sợ ấy, Syorin bất giác cắn môi, cô muốn tự ôm lấy bản thân và ngủ một giấc thật sâu, để quên đi nỗi đau này—

Nhìn thấy Syorin suy sụp, Luna/Reina cười thầm, ả tiếp tục cất lên những lời lẽ cay độc—

-"Và ngươi có chắc, hắn là ' cha' của mình?"

-"Ông ấy là cha của tôi!!"

Những đợt tấn công của Syorin không còn mạnh mẽ như trước, quả nhiên tâm lý của con bé rất dễ bị xao động nếu được nghe những gì liên quan tới gia đình của mình.

-"Tại sao cha của ngươi, lại đem lòng yêu một thánh nữ của Hethalia? Trong lòng ngươi, không có chút thắc mắc nào sao?"

-"Ngậm miệng lại!"

-"Và thật sự, hắn có yêu mẹ của ngươi? Và mẹ của ngươi, có thật sự yêu mến ngươi? Tại sao ngươi lại được sinh ra giữa thời khắc loạn lạc như vậy? Syorin, ngươi có thật sự, là kết tinh của tình yêu?"

Luna/Reina liên tục đả kích Syorin bằng những câu hỏi mà Syorin đã luôn giấu kín, cô chưa bao giờ được gặp mẹ, và cha đều lảng tránh chủ đề ấy..

-"Mục đích tồn tại của ngươi là gì, hả bé con? Mẹ của ngươi, có tự nguyện khi sinh ra một Saigan không? Ta nghĩ ngươi biết điều này, tất cả mọi phụ nữ khi sinh ra một Saigan đều chết một cách thảm hại. Vì họ không thể sinh ra một Saigan, nó sẽ tự mình chào đón thế giới, bằng cách xé rách mọi thứ, từ bên trong! Syorin, ngươi nghĩ tại sao, mình lại không gặp được mẹ?"

-"M..mama— Không thể nào!"

-"Tại sao ngươi lại phải sống dưới một vách núi, nơi tách biệt với con người, với bọn ta?"

Cơ thể Syorin mất đi sức lực, cô khuỵu gối, tay đỡ lấy vầng trán đẫm mồ hôi lạnh, lưng cô run lên từng hồi, nhịp thở cũng trở nên gấp gáp—

-"Chẳng phải vì ngươi chính là một mối nguy, nên bị chính cha của mình cách ly khỏi thế giới sao?"

-"Ta là..một mối nguy—"

Từ khi nào, Luna/Reina đã đặt tay lên gương mặt đầy nước mắt của Syorin, giả tạo an ủi cô.

-"Phải rồi, và nếu không phải là một mối nguy, cha của ngươi là Vampire, mẹ của ngươi là Thánh nữ, cả hai là kẻ địch, ngươi thật sự nghĩ, họ yêu nhau sao? Mẹ ngươi tự nguyện đến với cha của ngươi sao? Sự tồn tại của ngươi, chẳng phải là một vũ khí được cha ngươi nuôi dưỡng, nhằm chống lại con người sao?"

Từng câu từng chữ một, hằn lên tâm trí Syorin, cô không biết nên tin vào điều gì—

Nhưng, cô đã tin vào điều gì?

Chưa bao giờ được gặp mẹ

Chưa bao giờ biết được lý do mình được sinh ra

Chưa bao giờ biết được tại sao, mình là một Saigan

Chưa bao giờ biết được tình yêu là gì—

-"Tôi không muốn làm tổn thương bất kỳ ai—"

-"Nhưng ngươi đã làm vậy rồi. Không phải sao?"

Đôi mắt ả nhìn thấu tâm can của cô, như một vòng xoáy vặn vẹo, thay đổi toàn bộ tâm trí Syorin—

-"Đừng ngây thơ nữa, bé con! Đến lúc đối mặt với sự thật rồi!"

-"Mira, Kotaro, Satoru, ngươi khiến họ đau đớn!"

-"Không. . .tôi—"

-"Hãy nhìn xem, tại sao người yêu dấu của ngươi, phải chiến đấu đằng kia? Cuộc sống yên bình của hắn đã bị huỷ hoại vì sự xuất hiện của ngươi, Syorin."

-"Không, tôi—"

Luna/Reina thì thầm vào tai Syorin, chỉ tay tới Satoru đang giao tranh với Lacel.

Vì hiện giờ, Lacel đã gần như ngang ngửa với cậu, nên Satoru gặp không ít khó khăn khi đánh trả lẫn phòng thủ—

Và với nỗi lo lắng cho Syorin, khi thấy cô bị Luna/Reina áp đảo, gương mặt khóc lóc như vậy, khiến Lacel dễ dàng nắm thóp được mọi chuyển động của Satoru hơn.

-"Lo lắng cho con nhỏ ấy, cũng chẳng thể thay đổi được gì đâu!"— Lacel xuống tay, chém một đường lên vai cậu.

-"Nhiều lời."

Satoru đâm thẳng móng vuốt của mình vào cổ Lacel, ngón giữa xiên lên, khiến lưỡi của hắn bị thủng một lỗ, cơn đau xé tim gan ập tới, hắn không thể gào lên, cũng không thể chửi rủa, tay cầm kiếm rơi xuống, nắm chặt lấy cổ tay Satoru, nhưng không thể khiến cậu buông lỏng.

Syorin, chờ tôi.

Không một lời, cậu đưa tay còn lại, ám khí xuất hiện, tụ lại thành một quả cầu màu đỏ, phút chốc lại chuyển đen, to lên nhỏ lại như muốn phát nổ.

Đôi mắt Lacel đầy ngạc nhiên và sốt sắng, Asmodeus bên trong cũng vì vậy mà hoảng loạn.

Những sợi dây leo quấn chặt lấy Lacel, nhận ra mình đã rơi vào thế bị động.

Không một lời, Satoru đâm thẳng vào lồng ngực của Lacel, cậu nhìn chính bản thể của mình quằn quại.

Cùng lúc ấy, Syorin khi chứng kiến cảnh tượng kia, cô đã không thể phân biệt được đâu là Satoru—

Đôi mắt đục ngầu kia, dường như đã bị Luna/Reina khiến cho mê muội, từng lời của ả như kéo cô xuống hố sâu của nhận thức—

-"Người yêu quý của ngươi đang đau đớn, là do ngươi còn tồn tại."

Theo lời của Luna/Reina... chẳng phải người đang chịu đau đớn kia, là Satoru sao!? Cô phải làm sao đây? Vì sự tồn tại của mình, cô đem tới tai ương sao?

-"Làm ơn. . . Dừng lại đi!"

Syorin yếu ớt vươn tay tới Satoru, nhưng cơ thể không chịu nghe theo, bởi lẽ kẻ thao túng, đã trói buộc cô lại.

-"Hãy theo ta, và ngươi có thể cứu được Satoru, người yêu dấu đang chờ đợi đó."

Khi tưởng nhầm Lacel là Satoru, Syorin đã trở nên tuyệt vọng, tất cả đều do sự bồng bột của cô, nhất định, phải sửa sai—

-"Ngươi có thể kết thúc sự đau đớn ấy, bằng cách rời khỏi hắn."

Rời khỏi —

Cô sẽ không được gặp Satoru nữa? Cuộc sống cô độc, lại tiếp tục?

-"Nhưng. ."

-"Cái chết, sẽ cứu rỗi được Satoru, lẫn bản thân ngươi. Sau khi ngươi chết, bọn ta sẽ rời đi."

-"Tôi chết—"

Luna/Reina không thể giấu được nụ cười, ả muốn hút cạn máu của Syorin, con mồi đã ở ngay trước mắt.

-"Xin hãy. .giết tôi đi."

Nếu cái chết này có thể cứu sống được những người cô yêu quý, thì chẳng còn gì quan trọng hơn nó nữa!

-"Ngoan lắm."

Luna/Reina liếm môi, ả nhìn xuống chiếc cổ nhỏ bé, Synth vì cảm xúc yếu ớt của Syorin mà bị áp chế, không thể bảo vệ được chủ thể, điều này khiến ả dễ dàng cắm răng nanh, và kết liễu cuộc sống của Syorin!

Một bên mắt lại bắt đầu rơi lệ, Luna tức giận chửi rủa.

-"Nếu đã không thể làm gì, thì ngủ yên đi."

...

Cơn đau khiến Lacel chết đi sống lại, Satoru đang thu hồi lại sức mạnh của mình, nếu việc đó thành công, Lacel sẽ chết, hắn thật sự sẽ chết—

Asmodeus vội vã ra khỏi cơ thể của Lacel, nhưng được một nửa, ả bị Satoru giữ lại—

-"Đừng hèn nhát như vậy chứ?"

Cặp sừng ngày một dài, đôi mắt của Satoru trở nên đỏ ngầu, chứa đầy sự phẫn nộ!

Asmodeus rối loạn, nếu không tìm cách thoát khỏi tình thế này, cả Lacel lẫn ả sẽ bị tiêu diệt!

Chính lúc ấy, Asmodeus trở nên phấn khích khi nhìn cảnh tượng sinh mệnh của Syorin sắp bị Luna/Reina rút cạn.

-"Ngài muốn giết em tới mức bỏ mặc con nhãi sắp bị hút máu kia sao!?~"

-"Syorin—!!"

Khoảnh khắc Satoru quay lại, cậu đã buông lỏng cảnh giác—

!!

Syorin từ xa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình, Satoru đã thoát ra khỏi những cuộn dây leo...tay cầm kiếm xiên thẳng vào lưng Lacel—

Cậu đã thoát được, lòng cô nhẹ nhõm hơn.

Nhưng tại sao, gương mặt của cậu, lại tàn ác tới vậy?

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play