Mùi hương thanh khiết đến quen thuộc đang nhẹ nhàng xoa dịu đi những cơn mệt mỏi. Tôi trở mình với sức lực được hồi phục, mọi thứ xung quanh thật mềm mại đến khó tả. Ánh mặt trời nhẹ nhàng như gió thu khẽ hoà quyện với màu trắng tinh của ga giường, tôi thấy bỡ ngỡ khi mình còn có thể cảm nhận được những cảm giác này.

Và cũng thật bỡ ngỡ..

Khi thấy cô ấy đang nằm kế bên.

Một lần nữa.

Chính ngày hôm sau của lần đầu chúng tôi cùng nằm trên một chiếc giường với khung cảnh thật đỗi yên bình.

Mới đó, mà chỉ một ngày trôi qua. Cảm giác như đã trải qua vài tuần rồi vậy. Cả hai gặp thật nhiều chuyện, đúng là trớ trêu mà.

Cũng vì vậy—

Mà cuộc sống của tôi..

Đã được điểm nhấn thêm nhiều thăng bậc cảm xúc mới, quả thật không dễ dàng gì khi bạn phải làm quen với trái tim chưa bao giờ đập, cảm giác khó thở khi trái tim đập mạnh, tôi chưa thể kiểm soát được nhịp tim của chính bản thân mình.

Syorin trở mình, bàn tay nhỏ nhắn như tìm kiếm thứ gì đó trên tấm ga giường. Đến khi bàn tay trắng hồng ấy chạm tới gương mặt tôi, cô ấy khẽ mở đôi mắt của mình với nụ cười nhẹ trên đôi môi nhỏ . Đôi mắt trong veo, ngấn lệ long lanh đến lạ thường, như những giọt nước kết tinh lại, rung động đến truyệt đẹp.

-"Cậu đây rồi."— Syorin khẽ nói, thanh âm nhẹ nhàng trầm ấm, tựa như tìm được một thứ gì đó rất quan trọng, nhẹ nhõm và vui mừng.

-"Ừ."— tôi cảm nhận sự mềm mại của từng ngón tay, từng hơi ấm trên gò má mình.

Thật dễ chịu và thoả mãn làm sao, tôi chỉ biết nhắm mắt và tận hưởng giây phút này khi có thể.

-"Trái tim của cậu..thế nào rồi?"

-"Loạn nhịp."

-"Vì sao?"

Vì sao đây?

-"Có lẽ do tôi chưa kiểm soát được nhịp đập của một trái tim thật sự."

Tôi mở mắt, gương mặt Syorin cười hiền. Nụ cười của cô ấy vẫn luôn bình yên như vậy, không thay đổi sau ngày đầu thức giấc cùng tôi.

Syorin—

Nụ cười của cô ấy là điều khiến tôi muốn thức dậy vào mỗi buổi sáng..

-"Khi ấy. . .lúc cậu đâm tôi, lúc cậu để tôi hạ gục..và lúc cậu cáu gắt với tôi..cả khi mọi chuyện đã kết thúc, cậu ..nằm trên đùi tôi nữa. Satoru, tôi có thể cảm nhận được mong muốn có một trái tim, có một thứ gọi là cảm xúc của cậu. "

Tôi đặt tay lên ngực, đang loạn nhịp, cảm giác tràn đầy sức sống nơi lồng ngực khiến tôi cảm thấy hơi lạ lẫm.

Nhưng đây không thể là mơ, tôi đã có một trái tim thật sự, nó đang đập, rất nhanh, nhanh đến nỗi khiến tôi muốn bùng nổ, cơ thể nóng bừng, vành tai theo thời gian mà tăng nhiệt, hô hấp hơi khó khăn, những mạch máu như muốn vỡ tan..

Tôi hơi thở gấp, phải làm quen với một thứ bản thân chưa từng có, không dễ dàng một chút nào..nhất là khi nó cứ loạn lên trong những lúc như thế này.

-"Tôi đã mong muốn như vậy sao?"

-"Phải. Tôi đã không thể khiến trái tim Satoru hoạt động nếu cậu không muốn như vậy. Và bản thân tôi..có một thứ gì đó rất lạ, chính nó đã giúp tôi làm việc ấy."— Syorin bối rối giải thích

Phải chăng đó là mong muốn của tôi trong vô thức sau khi gặp Syorin?

-"Những sợi tơ trắng, cậu biết chứ?"

Syorin lơ ngơ, cô không hiểu thứ tôi đang nói đến là gì..

-"Được rồi, chúng ta sẽ nói về việc này sau."

Syorin bất giác nhìn ra cửa sổ, trong đôi mắt cô chứa sự lo âu. Khẽ nhau mày nặng nề, Syorin co người lại ôm đầu gối.

Cô ấy luôn tự để bản thân chìm đắm vào những suy nghĩ tiêu cực và dằn vặt nó một mình.

Đó không phải là cô đơn thì là gì!

Như vậy có giống tôi không?

-"Đây không phải là tự do."— Syorin thì thầm, cô trùng mi mắt ướt đẫm lệ nhìn xuống đầu gối của mình.

Một dáng vẻ đơn độc, một cảm giác đang tự bao bọc bản thân hiện hữu từ Syorin thật kỳ lạ.

Trái tim trong lồng ngực như lỡ 1 nhịp, nhói lên từng cơn khiến tôi khó kiểm soát không tả nổi. Syorin đã cho tôi một trái tim, phải chăng cách nó hoạt động cũng giống như cô ấy?

Bùng nổ mãnh liệt, dồn dập vội vã, nhẹ nhàng êm dịu, đau đớn, lo lắng khôn nguôi..

-"Tôi sẽ giết chết Reina nếu cậu muốn."— tôi nói ra từng lời.

Syorin nhìn tôi tròn mắt, ngạc nhiên và khó hiểu. Cô ấy cắn môi hồng đào, tóc mái dài rủ xuống ôm lấy gò má trắng sứ, ánh lên màu bạch kim dưới nắng nhẹ.

-"Nghe cậu nói vậy thật dễ dàng làm sao.."

-"Vì tôi không định can thiệp vào những thứ đã được hình thành trước khi đặt chân tới Dương giới. Và cũng như tôi đã từng nói, tôi để cho người dân của mình có một thứ để sợ, nếu chỉ được sống trong thanh bình, con người họ sẽ ngây ngô đến mức nào chứ?"

Syorin gật gù hiểu ra, cô thở dài một hồi, ngón tay nghịch lọn tóc trắng mềm mại.

-"Satoru, theo cậu..tự do là gì?"— Syorin ngập ngùng.

-"Chỉ là trạng thái cảm xúc của con người sau khi thoát khỏi những thứ nhất định nhưng khác nhau khiến họ lo lâu."— tôi trích ra từ một quyển sách về tâm lý con người.

Syorin nghe tôi như vậy, cô cười nhạt đượm buồn, có chút thất vọng đâu đây..

-"Tôi nghĩ mình sẽ chết mất nếu phải trở lại nơi đó.."

-"Vậy cậu có muốn tôi giết chết Reina hay không? Và cả những kẻ liên quan tới ả?"

-"Nếu có một ngày ả phải chết, chính tay tôi sẽ làm điều ấy!"— Syorin cương quyết.

-"Tôi hiểu."

-"Có hai người tôi muốn cứu ra khỏi đó!"

-"Liệu chúng có đáng để được cứu rỗi?"

Syorin đầy hối hận đưa mắt nhìn xa xăm, đôi mắt cô đầy sự nuối tiếc, nuối tiếc về những gì mình đã không thể làm..

-"Thật sự..không biết phải sống ra sao nữa. Mira..Kotaro, những hành động của họ..rốt cục vẫn chỉ do tôi mà ra. Tôi đã không quan tâm tới cảm xúc của cả hai. Dưới sự điều khiển của Reina, họ có thể làm gì khác được chứ!?"

-"Và những chuyện ấy đang ám ảnh cậu phải không, Syorin."

Cô gật đầu buồn khổ.

Tôi không có cảm nhận về những thứ được gọi là cảm xúc, nó rất hỗn tạp. Với một Satan thì biết đến cảm xúc có thể nói rằng đó là một điều thừa thãi.. nhưng ngay lúc này, tôi muốn được hiểu cảm xúc của Syorin hơn bất cứ điều gì. Việc tôi không thể hiểu được nó, rất khó chịu, bứt rứt không tả nổi.

-"Tôi thật tham lam, tôi đã mong muốn quá nhiều thứ.."

-"Điều ấy không quan trọng. Điều quan trọng là cậu phải hành động để những điều mình mong muốn không còn xa vời nữa."

Syorin cười khúc khích, cô như nhận ra một điều gì đó.

-"Bây giờ cậu còn giống cụ non hơn cả tôi đấy Satoru."

Nụ cười lém lỉnh đến lạ thường, lồng ngực tôi như trút bỏ được một thứ gì đó rất nặng nề. Syorin tươi tắn trở lại với nụ cười trên môi, cô tự cốc lên đầu trách bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, thở dài rồi vươn vai.

-"Haha.."

Tôi tự bộc phát cười nhạt lên một tiếng, thật không biết phải cười như nào cho đúng, và tôi không thể hiểu nổi điệu cười phải như thế nào cho chân thật, liệu đây có phải là cười? Vì tôi chỉ nói lên hai từ "Ha" và "ha" thôi.

Syorin ngơ người ra một hồi, cô có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi như vậy.

-"Có vẻ cậu đã cười được rồi đấy nhỉ? Tuy không chân thực..nhưng cậu đã cười với tôi."

Syorin chọt chọt má tôi cười hiền.

—' Ọt Ọt..'—

Bụng Syorin réo lên từng hồi, cô xoa xoa bụng rồi kêu ' Đói'

-"Xuống làm bữa sáng thôi nhỉ..chắc Val và Sukine với Fuku-san đang ở dưới đó.."— Syorin lắp bắp, có vẻ cô đang ngại sau việc vừa vừa xảy ra.

-"Ừ."

[Syorin]

Aaaaaa ngại quá đi mất, tại sao bụng tôi lại réo thật to lên lúc ấy chứ?!

Chữa thẹn tôi liền chồm dậy xuống giường ngay..

Nhưng trớ trêu thay, vội quá hoá dồ..

Tôi bị ngã ngửa ra sau, trượt tay vì chiếc ga giường chễ xuống, trong đầu thầm nghĩ "Quả này tiêu bố nó rồi.."

Mới sáng ra đã ngã chổng vó, nhục sao cho hết?

Nhưng Satoru lại nhanh tay kéo lấy tay tôi..

Lúc ấy tôi nghĩ may mắn quá—

Đời lắm chữ "Nhưng"  ghê..

Hụt hẫng đến đau cả tim..

Có vẻ Satoru chưa khoẻ lại hẳn, lực kéo của cậu không chắc lắm nên cả hai bị ngã cùng về một hướng.. đó là xuống đất.

Tiếng Huỵch vang lên một tiếng đau điếng, nhưng tấm lưng tôi lại đang đè lên cánh tay của Satoru nên không hề cảm thấy đau nhức. Cậu phải chống tay còn lại để không ngã đè lên tôi, gương mặt chật vật không tả nổi. Tôi cũng bị một phen hú vía, tim đập loạn cả lên, thở dốc vì hãi quá..

...

Mái tóc đen tuyền của Satoru rủ xuống, hơi thở nóng hổi, tôi có thể cảm nhận được rõ nhịp tim đang rồn rã không ngừng..đây là nhịp đập của tôi..hay của cậu ấy?

Hay là..

Của cả hai.

-"..cảm ơn.."

-"Tại sao cậu nặng thế?"

-"Cậu không còn gì khác để hỏi hả?"

-"'Cậu có sao không?' ?"

-"(ʘдʘ╬) vâng tôi không sao!"

Tôi nhau mày

-"Nhưng tay tôi thì có sao!"

Satoru nhau mày lại

Cả hai định đấu khẩu cho nhau một trận thì thấy hơi bất tiện khi đang trong tình thế như vậy—

Tiếng giày nhỏ vang tới tai tôi—

. Một đôi giày màu hồng hiện ra trước mắt, tiếp đó là chân váy hồng sẫm mà tôi không đủ kiến thức cơ bản để gọi nó là hồng gì :P Những viền vải hoa văn trắng tạo sự thanh lịch tao nhã, nhìn qua thôi, có lẽ tôi đã đoán được đó là ai rồi.

Phải tạo ấn tượng tốt chứ nhỉ, cô ấy là khách mà, tôi cũng muốn kết bạn với cô công chúa tốt bụng này.

-"Chào buổi sáng Fuku-san!"— tôi niềm nở mỉm cười với cô ấy.

-"Cậu nói chẳng đúng lúc một chút nào."— Satoru bắt bẻ

-"Còn cậu thì sao, không nói gì đi à?"

Cả hai lại chuẩn bị á khẩu với nhau..

-"AAAAAAAA..!!"— Fuku giật mình hét lên thật to.

-"Có chuyện gì vậy!?"— tiếng Sukine và Val vọng lên đầy lo lắng.

Hai người mà tôi rất mến một lúc sau đã chạy lên, họ cứ hớt hớt hải hải do thám tình hình rồi khá là sốc khi thấy Fuku đang bàng hoàng như vậy.

-"Có chuyện gì vậy?"— Sukine hỏi

-"..S..Satoru-san đè..Syorin-san xuống..xuống ....!"— Fuku đỏ ửng mặt lắp bắp không nói hết câu..

Ánh mắt hai người họ di chuyển về phía tôi và Satoru—

-"Thằng ôn dịch này!!"— Val dồ máu lên chửi bới.

-"Satoru-san anh mất trí rồi hả?!"— Sukine chạy đến sử dụng tuyệt kỹ khoá cổ Satoru không thương tiếc.

..haha tôi là người khiến cậu ấy vạ lây mà..người đáng bị tẩn cho là tôi ấy chứ.

Satoru trông thốn không tả nổi, Val vội kéo tôi ra..

-"Syorinnnnn~!!"— Val kéo tôi vào lòng hôn lấy hôn để.

Thơm má thơm trán thơm mũi không chừa chỗ nào..

-"Cái thằng ôn dịch kia không biết xấu hổ hả? Tại sao dám hãm hại con gái nhà lành!! Khổ thân Syorin của tôi, lần sau đừng có nằm chung giường với thằng này nữa! Nằm với tôi này!"

-". . . "

Cái bụng tôi lại ' ọt ọt' thêm vài tiếng nữa, vì vậy nên Sukine bảo mọi người xuống ăn sáng, cả hai đã chuẩn bị một bữa đầy đủ cho mọi người và một ngày mới lại bắt đầu.

Satoru vì cần phải kiểm tra lại sổ sách, cậu nói rằng mình sẽ xuống sau.

———

Sukine mừng nở mặt, Syorin không sao và hiện giờ còn vui tươi hơn thường ngày. Vậy nên hôm nay sẽ là một ngày tràn đầy may mắn đây!

-"Ta xin ở lại thêm một ngày..không gây phiền hà đến Sukine-kun và Satoru-san chứ?"

-"Xin người cứ tự nhiên như ở nhà, Fuku-sama là khách quen, Satoru-san phải tiếp đãi chứ."— Sukine khách sáo

Fuku mừng thầm, đáng lẽ hôm nay sẽ là ngày cô trở về Gouchuumon..nhưng việc thấy Syorin—

Như vậy—

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play