Cư nhiên cùng Quỷ Vương cùng một bàn dùng cơm, thân phận thật bất thường.

Phía sau đột nhiên truyền đến một trận hấp khí thanh, nha hoàn đều trừng lớn mắt nhìn nàng, nàng cư nhiên dám nói như vậy với Vương gia? Thật sự là không muốn sống nữa.

Tiêu Nam Hiên mâu trung hiện lên một tia hàn quang, thẳng tắp bắn về phía nàng, nàng lá gan xem ra rất lớn rồi, cư nhiên dám khiêu khích hắn.

Long Phi khuôn mặt tuấn tú có chút ửng đỏ, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng nàng, hắn vẫn là lần đầu tiên đối mặt với một nữ nhân như thế này.

Vân Phi Tuyết cảm nhận được ánh mắt hàn ý của Tiêu Nam Hiên, nhưng là nàng hiện tại không có thời gian để suy nghĩ, cũng không chút nào để ý, một phen kéo Tiểu Đào đến: "Ngồi xuống, ăn cơm."

"Tiểu thư, nô tỳ không dám." Tiểu Đào bị dọa lập tức nhảy ra thật xa, nàng làm sao dám cùng chủ tử cùng ngồi trên bàn ăn cơm, không chỉ nói đây là ở vương phủ, chính là ở Vân gia, tiểu thư đối nàng tốt như vậy, cho tới bây giờ nàng cũng không dám lỗ mãng quá.

Vân Phi Tuyết nhíu mày một chút, đột nhiên nghĩ đến đây là cổ đại, giai cấp cổ đại quan niệm rất lớn, chính là giết Tiểu Đào nàng cũng không dám, trong lòng thở dài, không nên bắt ép nàng, nhanh tay lấy cơm trắng trước mặt Tiêu Nam Hiên, tùy tay lấy thêm một cái đĩa đồ ăn đưa cho Tiểu Đào: "Ăn đi."

"Tiểu thư, Tiểu Đào không đói bụng." Tiểu Đào xua tay từ chối , nàng cũng không dám tiếp nhận.

"Cầm." Vân Phi Tuyết đem sắc mặt nghiêm, cứng rắn nhét vào trong tay nàng.

Tiểu Đào lấy tay nhận lấy đồ ăn tiểu thư đưa cho nàng, đứng ở nơi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn cùng một chỗ, nàng nào dám ăn? Tiểu thư này không phải làm cho nàng ăn cơm, rõ ràng là cho nàng chịu tội.

Vân Phi Tuyết không có quản người khác nữa, hiện tại nàng chỉ cần chính mình ăn no bụng, lập tức ngồi đến bên cạnh Long Phi, gắp thức ăn ở trước mặt hắn, và bắt đầu ăn.

Long Phi trên mặt có chút kinh ngạc, nha hoàn bên cạnh lại đem ánh mắt trừng thật to, Tiêu Nam Hiên ánh mắt thích thú, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.  

  Vân Phi Tuyết thật sự là rất đói bụng, ăn như hổ đói, không để ý đến hình tượng của chính mình.

"Tiểu thư." Tiểu Đào sắc mặt ửng đỏ, ở bên người nàng nhẹ nhàng nhắc nhở , tiểu thư trước kia có tri thức hiểu lễ nghĩa, ăn uống yên tĩnh thành thạo, khi nào thì hội làm ra những hành động bất nhã như vậy.

"Làm sao vậy? Tiểu Đào." Vân Phi Tuyết nhìn nàng không rõ hỏi.

"Tiểu thư, ngươi ăn từ từ." Tiểu Đào do do dự dự, ấp a ấp úng nhìn nàng nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Bổn vương thật đúng là không biết, Vân gia tiểu thư dĩ nhiên là như thế tu dưỡng cử chỉ, thật sự là làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa." Tiêu Nam Hiên mâu trung mỉa mai.

Vân Phi Tuyết thế này mới hiểu được, nguyên lai là nói nàng bộ dáng ăn uống thô lỗ, khinh bỉ liếc mắt hắn một cái nói: "Những điều đó thật vô ích, bổn tiểu thư là đang đói bụng một ngày một đêm rồi, chẳng lẽ muốn ta ăn từng chút một, phỏng chừng cơm còn không có ăn xong, ta cũng đã đói ngất đi thôi, thật vất vả mới thoát chết, ta còn muốn hảo hảo quý trọng mạng của ta." Nói xong, nàng không để ý tới hắn, tiếp tục ăn cơm.

"Bổn vương còn không có nghĩ đến ngươi như thế, nhanh mồm nhanh miệng." Tiêu Nam Hiên lại lạnh lùng nói.

"Còn nhiều chuyện mà ngươi không tường được đâu." Vân Phi tuyết cũng không them ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn nhai cơm, bởi vì nàng không phải Vân Phi Tuyết.

"Vân Phi Tuyết, ngươi quả nhiên không sợ chết, nhưng mà, bổn vương rất muốn nhìn đến bộ dạng ngươi muốn sống không thể, muốn chết không xong." Tiêu Nam Hiên khóe miệng lộ ra một tia tàn nhẫn.

Vân Phi Tuyết dừng một chút, mắt nàng cười lạnh nói: "Vương gia, ngươi có cái gì thủ đoạn cứ việc sử dụng đến, ta chờ , nói cho ngươi, ta cũng không phải là người dễ bị dọa đâu." Châm bản, xà quật nàng đều đi vào, còn có cái gì đáng sợ nữa.

"Thanh lâu." Tiêu Nam Hiên lạnh lùng phun ra hai chữ, mâu quang gắt gao nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ muốn nhìn đến vẻ hoảng sợ trên mặt nàng, bình thường nữ nhân nghe được thanh lâu đã sớm bị dọa hôn mê.

Vân Phi Tuyết khinh bỉ nhìn hắn một cái nói: "Thanh lâu, còn tưởng rằng ngươi nghĩ ra cái gì thủ đoạn, thanh lâu có gì không tốt, bao giờ đi nói trước cho ta một tiếng, ta sẽ chuẩn bị tốt một chút, nói không chừng vừa đến đó ta có thể trở thành hoa khôi ở đó, mà không biết ở thanh lâu nam nhân có xinh đẹp, vừa mắt như Long quản gia hay không." Nàng vẻ mặt tựa hồ chờ mong.

"Vân Phi Tuyết, bổn vương nhất định thỏa mãn ngươi." Tiêu Nam Hiên sắc mặt ở sau mặt nạ xanh mét khó coi, cắn răng nói, hắn cũng không tin, đến nơi đó, nàng còn có thể bình tĩnh như thế.

Long Phi vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nhìn nàng, thanh lâu ở trong miệng nàng nói đến, thật giống như là cái chợ, vẫn là nàng căn bản không biết hàm nghĩa của thanh lâu.

"Hảo." Vân Phi Tuyết gật gật đầu, cầm lấy bát không hướng về phía một bên nha hoàn nói: "Phiền toái ngươi, giúp ta lấy thêm một chén."

Còn ăn? Mọi người trừng lớn mắt nhìn nàng, Vương gia cũng chỉ ăn có một chén cơm, nàng thân mình kiều nhỏ  như vậy, vẫn chưa ăn no sao?

Tiểu Đào lại không dám tin nhìn nàng, tiểu thư bình thường chỉ ăn có một phần ba chén cơm.

Nha hoàn không có tiếp nhận đến, nhìn xem Vương gia, Tiêu Nam Hiên ngồi bất động, không biết là đồng ý hay không đồng ý, nha hoàn cũng liền đứng ở nơi đó, không có ý của Vương gia, nàng cũng không dám tự tiện quyết định.

"Tiểu thư, này cho ngươi." Tiểu Đào phục hồi lại tinh thần, vội vàng cầm trong tay chén cơm còn chưa đụng đến đưa đến trước mặt của nàng.

"Ta giúp ngươi lấy." Long Phi lấy bát trong tay nàng, đi đến một bên, giúp nàng lấy thêm cơm vào bát: "Ngươi đói bụng thật lâu, không thể ăn nhiều."

"Cám ơn." Vân Phi Tuyết tiếp nhận đến, mỉm cười nói.  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play