Nhìn trông Nhậm Dịch có vẻ hơi thất vọng. Diệp Nam vội vàng nói: “Tôi biết anh có kỷ niệm không vui vẻ gì với trường mình, cho nên không biết anh có đồng ý đi hay không.”

Nhậm Dịch nói: “Đúng là tôi có nhận được lời mời từ đại học Hạ, nhưng mai tôi có việc nên từ chối rồi.”

“Thì ra là vậy.” Diệp Nam gật đầu.

“Em muốn tôi đi lắm à?” Nhậm Dịch hỏi.

Diệp Nam nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu: “Nói thật thì, có lẽ tôi không muốn anh đi cho lắm.”

Nhưng tôi thấy trường học bài trí quá hoành tráng vì anh, cũng coi như có lòng nên mới muốn anh đến xem thử. Không phải ai ở đại học Hạ cũng có ác ý với anh. Có vài người vẫn thật lòng hoan nghênh anh đến. Diệp Nam cân nhắc rồi nói ra suy nghĩ của mình.

“Chuyện không vui khi tôi còn ở đại học Hạ là ai nói cho em biết?” Nhậm Dịch hỏi vặn lại.

Diệp Nam bị câu hỏi bất ngờ không kịp đề phòng, ấp úng trả lời: “Tôi vô tình nghe được thôi, với lại lần trước tôi dùng máy tính của anh, tình cờ nhìn thấy tệp tin lưu trữ của anh…”

Mấy chữ vô tình xếp vào với nhau vừa vặn chứng minh suy nghĩ vẩn vơ trong lòng Diệp Nam.

Nhậm Dịch không vạch trần, hỏi cậu: “Vậy nên em tự tổng kết ra sự thật là tôi từng gặp một số chuyện ở trường nên bây giờ không muốn trở lại đó nữa phải không?”

Diệp Nam thật thà gật đầu.

“Tôi có biết một vài lời đồn, tuy tôi không định để ý tới.” Nhậm Dịch suy tư một lát.

“Nếu em còn lo lắng, tôi không ngại kể cho em về chuyện năm đó.”

“Thôi, nếu mà khó chịu khi nhớ lại những chuyện đó thì không cần nói đâu.” Diệp Nam vội vàng đáp.

“Không phải khó chịu.” Nhậm Dịch rũ mắt, dường như đang bắt đầu nhớ lại.

Nhắc tới quãng đời đại học của Nhậm Dịch thì không thể không nói đến một người, Quý Quân.

Quý Quân không biết gì về ngành công nghệ điện tử cả, hắn học khoa tiếng Trung. Có một hôm hắn đến tìm Nhậm Dịch, bày tỏ mình vô cùng ngưỡng mộ vì Nhậm Dịch mới học năm nhất mà đã nhận được rất nhiều giải thưởng. Đương nhiên Nhậm Dịch sẽ không đến mức cảm động, nhưng trong quá trình tiếp cận Nhậm Dịch, Quý Quân đã cho đi rất nhiều. 

Hắn không thèm để ý đến thái độ xa cách trước sau như một của Nhậm Dịch, luôn đối xử với Nhậm Dịch một cách cực kỳ nghiêm túc và chú tâm. Bạn bè của Nhậm Dịch không nhiều, lên đại học lại càng cắm đầu vào nghiên cứu nên anh ít khi giao tiếp với người khác. Cứ thế Quý Quân trở thành người thân thiết nhất bên cạnh Nhậm Dịch, từ đó bắt đầu có một vài tin đồn truyền ra.

Nhậm Dịch từng nghĩ sẽ giữ khoảng cách với Quý Quân nhưng Quý Quân không muốn, thậm chí còn viết một bản phát thanh, thanh minh sự việc với thầy trò toàn trường: Tuy hắn nảy sinh tình cảm vượt trên bạn bè với Nhậm Dịch nhưng tình cảm của hai người họ thật sự chỉ là tình bạn đơn thuần mà thôi. 

Bài phát thanh này như một khối đá làm cuộn trào lên ngàn tầng sóng, trong trường ngoài trường đều ầm ĩ sục sôi. Quý Quân luôn che chở Nhậm Dịch, không cho ai chửi bới trước mặt Nhậm Dịch. Điều này khiến Nhậm Dịch cũng thấy hơi cảm động, không nhẫn tâm trách cứ hành vi của Quý Quân nữa. Cuối cùng nhà trường nhận thấy không thể khống chế được dư luận, phải tiến hành xử lý ngay nên bèn thuận theo cách thức của Quý Quân, đẩy Quý Quân rời khỏi đại học Hạ.

Trước khi đi, Quý Quân tìm đến chỗ Nhậm Dịch, ở ký túc xá của anh một đêm. Để tránh hiềm nghi, Nhậm Dịch bèn qua phòng khác ở, nhưng hôm sau khi trở về kí túc của mình, anh mới phát hiện ra một số tư liệu trong máy tính của mình đã bị cắp đi mất. Từ ngày đó, Quý Quân biến mất không thấy tăm hơi.

“Thứ em thấy trong máy tính của tôi cũng chính là vài thứ tôi còn lưu lại khi làm hệ thống vườn hoa lúc ấy.” Nhậm Dịch lạnh nhạt nói.

Diệp Nam sững người. Cách Nhậm Dịch tự sự vô cùng bình thản, cứ như thể anh chỉ là một người ngoài cuộc. Nhưng Nhậm Dịch càng tỏ ra lãnh đạm, cậu lại càng đau lòng. 

Diệp Nam không biết nên an ủi Nhậm Dịch thế nào. Cậu chỉ đành dựa vào kinh nghiệm trước đây, nghĩ đến một cách. Diệp Nam đưa tay ra, nắm lấy tay Nhậm Dịch. 

Lòng bàn tay Nhậm Dịch to hơn tay cậu nhiều nhưng ngón tay mảnh dài, khi gập lại còn sờ nắn thấy được các khớp xương. Hai lần trước Diệp Nam cầm tay cũng không chú ý đến xúc cảm từ ngón tay Nhậm Dịch. Lúc này tim cậu cũng đập như trống bỏi, tuy vậy vẫn không ngừng thưởng thức cảm giác khi nắm tay Nhậm Dịch. 

Nhậm Dịch để mặc cậu kéo tay mình, rũ mắt nhìn cậu. Thật ra trong lòng anh không có cảm giác gì khó chịu cho lắm. Thứ cảm giác này hiếm khi xuất hiện trong anh, chuyện của sáu năm trước càng không thể gọi là đau đớn thấu xương được. Nhưng sự thương tiếc Diệp Nam biểu hiện ra, anh lại bằng lòng tiếp nhận.

Diệp Nam cầm lấy tay anh dịu dàng vỗ về, viền mắt cũng đỏ hoe, nhiều lần nhìn anh muốn nói lại thôi.

Nhậm Dịch cảm thấy rất thú vị, chủ động hỏi cậu: “Em có điều gì muốn nói với tôi à?”

“Tên kia đạo sáng chế của anh mà anh cứ để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?” Diệp Nam có vẻ buồn bực.

Cậu thấy Baidu của Quý Quân rồi, những vinh quang này đáng ra nên thuộc về Nhậm Dịch mới đúng.

“Tôi đâu có để cho hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Nhậm Dịch điềm tĩnh nói.

Diệp Nam trợn tròn mắt: “Hả?”

“Sau khi hắn thôi học ở trường, cầm hệ thống vườn hoa xin cấp độc quyền nhưng bị trả về.”

Nhậm Dịch nói: “Từ lúc bắt đầu hắn chưa từng thực hiện hệ thống này, không có thành phẩm và tri thức lý luận thì hoàn toàn không có tác dụng gì. Sau khi thất bại hắn lại tìm đến tôi nhưng tôi khóa cửa không gặp.”

Diệp Nam khẽ thở phào một hơi: “Ra là vậy. Nhưng sao tôi thấy Baidu của hắn viết…”

“Baidu thì ai mà chẳng có quyền chỉnh sửa, cũng không phải cơ sở dữ liệu uy tín.” Nhậm Dịch thản nhiên nói, “Tôi thấy nội dung trên Baidu hẳn là do chính Quý Quân bịa đặt đấy, trạng thái tinh thần của hắn lúc đó cũng hơi bất thường.”

“Từ sau khi tôi tốt nghiệp, nghe nói năm nào hắn cũng về đại học Hạ, bịa đặt một vài chuyện về tôi, lâu dần cũng có người tin.” Nhậm Dịch hời hợt nói.

Diệp Nam nhíu mày. Nói vậy những tin đồn hôm đó Doãn Á kể cho cậu cũng đều là do Quý Quân bịa ra. Nghe Nhậm Dịch nói vậy, cậu cứ cảm thấy Quý Quân giống như một quả bom hẹn giờ. Nếu mà mặc kệ để đó thì rất có thể hắn sẽ lại giở trò gì với Nhậm Dịch mất.

“Không nói chuyện về hắn nữa.”

Nhậm Dịch cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Nam, đồng thời vươn bàn tay rảnh rỗi còn lại chạm lên gò má Diệp Nam. Diệp Nam cảm thấy Nhậm Dịch đang sờ lên “nốt ruồi lệ đường” của cậu.

“Tôi còn một vấn đề cuối cùng.” Diệp Nam khẽ nói.

“Em nói đi.”

“Ban đầu lúc anh mới quen tôi, anh thấy tôi trông giống Quý Quân phải không?”

Ngón tay của Nhậm Dịch dừng lại, rời khỏi “nốt ruồi lệ đường” kia. Diệp Nam ngẩng đầu nhìn Nhậm Dịch. Ánh mắt của Nhậm Dịch dừng trên gương mặt cậu, rất nghiêm túc nhìn cậu đáp:

“Không, em không hề giống hắn điểm nào hết.”

Diệp Nam yên tâm rồi. Đồng thời cậu cũng cảm giác được chỗ da trên mặt vừa bị Nhậm Dịch chạm vào nhanh chóng nóng lên. Diệp Nam cúi đầu xoa mặt mình thật mạnh. Lúc ngẩng đầu lên, đầu ngón tay Nhậm Dịch chạm nhẹ lên vành tai cậu.

Cậu cảm thấy mình xoa mặt phí công rồi.

“Buồn ngủ chưa?” Nhậm Dịch thấp giọng hỏi.

“Buồn ngủ rồi.” Diệp Nam cũng như bị đầu độc, khẽ đáp lại.

“Vậy lên tầng thôi, tôi cũng buồn ngủ.” Nhậm Dịch nói, nắm tay cậu đứng lên.

Diệp Nam đi theo Nhậm Dịch lên lầu, hai người sóng vai bước trên cầu thang bằng gỗ, tiếng bước chân lanh lảnh giao hòa với nhau.

Diệp Nam kéo tay Nhậm Dịch, hơi căng thẳng hỏi: “Nhậm Dịch này, lần trước chúng ta nói chuyện trong phòng khách, tôi ngủ quên mất, rồi làm sao về phòng được vậy?”

Cậu vẫn luôn muốn hỏi chuyện này, ngặt nỗi lúc nào cũng quên mất. Lúc này tâm trạng Nhậm Dịch chắc đang không tệ, có lẽ sẽ giải đáp vấn đề này cho cậu.

“Em nghĩ sao?”

Thế mà Nhậm Dịch không đáp mà còn hỏi ngược lại.

“Là anh đưa tôi về phòng à?” Diệp Nam khẽ hỏi.

Nhậm Dịch đáp: “Ừ.”

Diệp Nam còn muốn hỏi kĩ hơn chút. Nhậm Dịch thẳng thừng cúi người xuống, quàng tay ôm ngang cậu lên.

“Em muốn biết thì tôi có thể làm lại một lần.” Nhậm Dịch ôm cậu vào lòng, dễ như ôm một cái gối, “Tôi bế em về phòng như thế này đấy.”

Diệp Nam ôm chặt lấy cổ Nhậm Dịch, la lên một tiếng kinh hãi.

“Được rồi, ngài Nhậm, anh buông tôi xuống đi.” Diệp Nam khiếp đảm kêu lên.

Nhậm Dịch nhướng mày: “Em gọi tôi là gì đấy?”

“Nhậm Dịch! Nhậm Dịch!” Diệp Nam nhắm mắt gọi liền hai tiếng.

Nhậm Dịch có vẻ hài lòng rồi, bế Diệp Nam lên đến tầng hai rồi đặt cậu xuống.

“Đi ngủ đi.” Nhậm Dịch nói.

Diệp Nam nói ngủ ngon, hơi quay cuồng trở về phòng mình. Chắc đêm nay cậu lại mất ngủ cho mà xem.

Hôm sau Nhậm Dịch lại đưa cậu đến trường như thường lệ. Qua một đêm, Nhậm Dịch có vẻ bình thường hơn hẳn. Suốt đường đi Diệp Nam cứ nghĩ, có phải về đêm Nhậm Dịch sẽ chuyển thành thể chất đặc biệt không nhỉ.

Diệp Nam xuống xe trước, Nhậm Dịch giúp cậu tháo dây an toàn, ngón tay lướt qua gò má cậu. Cứ ngỡ như vô tình. 

Diệp Nam đỏ mặt xuống xe.

Buổi chiều Diệp Nam chỉ có một tiết, vừa tan học cậu đã đi thẳng đến thư viện ở khu giảng đường phía đông. Nhậm Dịch có việc phải xử lý không thể đến được nhưng cậu nhất định phải đi xem thử. 

Diệp Nam vừa mới đi ra khỏi tòa giảng đường đã bị mấy người cản lại. Cậu nhìn mấy người kia một lúc lâu mới nhận ra là chủ nhiệm câu lạc bộ Chăm sóc trẻ em và các thành viên.

“Diệp Nam ơi, sao đi học mà không đến câu lạc bộ báo một tiếng vậy? Đúng rồi, tụi này định lập một nhóm Wechat á, số cậu là gì nào? Để tôi thêm cậu vào.” Trương Thiếu tự nhiên kéo một tay Diệp Nam.

Ba nữ sinh cũng vội vàng lấy điện thoại ra: “Có mã QR là được mà, Diệp Nam ơi để mình quét cho.”

“Sao tự nhiên lại muốn tạo nhóm thế?” Diệp Nam không hiểu lắm.

“À thật ra thì cái nhóm này tồn tại từ ngày đầu tụi mình thành lập câu lạc bộ cơ. Nhưng chỉ có mình tôi với Lưu Vân Phi ở trong đó nên thường quên mất có nhóm thôi.” Trương Thiếu nói.

“Định nghỉ hè thì tụi mình tụ họp mấy bữa, ai dè nhận ra không có số điện thoại của cậu, cũng không có Wechat. Vì vậy vừa vào học tụi này bèn đến bắt cậu, à không, đến tìm cậu này.” Lưu Vân Phi nói.

Diệp Nam bị họ nói vậy thì cũng thấy áy náy, lấy điện thoại ra để Trương Thiếu add wechat mình. Sau đó cậu thấy điện thoại rung lên liên tục, chắc là Trương Thiếu kéo cậu vào nhóm rồi.

“Lần sau có hoạt động tôi nhất định sẽ tham gia. Xin lỗi mọi người nhé, hôm nay tôi còn có chuyện khác phải đi rồi.” Diệp Nam áy náy nói.

“Có chuyện gì đấy? Về học tập hay về sinh hoạt? Tôi thấy cậu định đi đến khu giảng đường phía đông hả?” Trương Thiếu nói.

“Ừm, tôi muốn đến thư viện bên đó đọc sách một lát.” Diệp Nam nói.

Cậu cứ tưởng mình đã từ chối khéo lắm rồi, ai ngờ năm người đối diện lại tỏ ra cực kỳ phấn chấn: “Thư viện hả? Được, tụi mình đi cùng nhau đi.”

Thật ra đối với Diệp Nam, một người đến thư viện và một đám người đến thư viện chẳng có gì khác nhau hết. Thư viện là một nơi yêu cầu sự yên tĩnh khi đến thăm, dù có hăng hái sôi nổi thế nào thì đến đây cũng chỉ có thể đi nhẹ nói khẽ thôi. Mà lúc này Diệp Nam cũng không định đến thư viện đọc sách, cho nên cậu vừa bước vào cửa thư viện đã đi thẳng đến phòng triển lãm thiết kế. Đám người Trương Thiếu vốn theo sát Diệp Nam, nhưng lượng người trong phòng triển lãm phía trước thật sự quá khổng lồ, chỉ chốc lát họ đã lạc mất cậu.

Đại sảnh triển lãm đều là sản phẩm điện tử của tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Dịch Tinh, nhà thiết kế thuộc đoàn đội đứng đầu là Nhậm Dịch được khai thác từ tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Dịch Tinh.

Diệp Nam vừa nhìn phần chữ nhỏ thuyết minh trên bảng của những sản phẩm điện tử này, vừa đi theo dòng người từ từ di chuyển. Tuy một gian triển lãm nho nhỏ đã đông nghịt người nhưng dù sao cũng đang ở trong thư viện, những người đến đây tham quan đều tuân thủ nhắc nhở ở cửa ra vào, trong phòng trừ những tiếng thốt lên ngạc nhiên thì cũng có vẻ yên tĩnh.

Diệp Nam theo dòng người xem xong một vòng rồi vẫn chưa thấy thỏa mãn, rất muốn vờ như là lần đầu tới đây, lại xem thêm một lần nữa. Cậu đi ra khỏi thư viện rồi lại đi vào, đang định xếp hàng tiếp thì một người đang đứng trong hàng bỗng quay đầu lại nói chuyện với cậu khiến cậu chợt cảm thấy chột dạ. Đối phương đội mũ, vành mũ hầu như che hết mắt, vóc người không cao, trông dáng vẻ cũng không khác nam sinh viên như mình lắm.

“Bạn học này, vừa nãy cậu đã tham quan một lần rồi đúng không?” Giọng đối phương rất nhẹ nhàng, ngữ điệu khiến người ta vô cùng thoải mái.

Diệp Nam lại ngạc nhiên, vội vàng xua tay: “Không phải đâu, tôi cũng tới lần đầu thôi, chắc anh nhìn nhầm người rồi.”

Đối phương nhếch môi, như thể vừa bị cậu chọc cười.

“Đừng lo, bạn học à, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chuyện thôi.” Đối phương đến gần Diệp Nam hơn một chút, trên người mang theo hương thơm tươi mát.

Hắn hỏi từng câu từng chữ bên tai Diệp Nam: “Lúc cậu đi vào có thấy Nhậm Dịch không?”

Diệp Nam hơi ngạc nhiên nhìn sang, đối phương ngẩng đầu lên, đúng lúc lộ ra một nốt lệ đường bên khóe mắt phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play