*Oan gia ngõ hẹp
Mạnh Chi Phồn cũng đi theo cười khúc khích, chỉ là đối với loại việc này, mọi người trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra mà thôi, Ninh Trọng Khôn lại cùng Mạnh Chi Phồn nói qua lại với nhau thêm vài câu chuyện phiếm, mới chuyển mắt nhìn sang Ninh Uyên ở bên cạnh, nói: "Vị công tử này trông rất quen mắt..." Đột nhiên, khóe miệng hắn đông cứng lại, bởi vì nhìn thấy y phục Tuyết gấm trên người Ninh Uyên, không hiểu sao lại nhớ tới một buổi tiệc mùa xuân ở Hoa Kinh mấy năm trước, hai người đã cùng lúc mặc y phục Tuyết gấm này giống nhau, sắc mặt liền có chút khó coi.
"Đường huynh,* mấy năm không gặp, biệt lai vô dạng?" Ninh Uên cười như không cười mà thi lễ, sau đó chắp tay hướng Ninh San San, "Ninh Uyên gặp qua đường tỷ.**"
*(anh họ), **(chị họ)
Ninh San San nhìn Ninh Trọng Khôn với vẻ mặt không thể hiểu được, không đợi cco ta lên tiếng, Ninh Trọng Khôn đã lập tức cười lạnh một tiếng: "Ninh công tử đừng nóng vội lôi kéo làm quen, ta nghe nói Võ An Bá đã qua đời, hai vị thiếu gia trong nhà cũng phân gia, về nguyên tắc tới cùng thì ngươi cùng với Ninh quốc công phủ chúng ta đã sớm không còn chút quan hệ gì rồi, Ninh công tử tùy tiện gọi ta một tiếng đường huynh, để cho người khác nghe thấy được, sẽ lại nghĩ rằng chính Ninh công tử đây, là đang muốn nâng cao quan hệ với chính phủ Ninh quốc công của chúng ta đi."
Lời Ninh Trọng Khôn nói tràn đầy châm chọc, trước đây hắn vốn đã thấy Ninh Uyên không vừa mắt, hiện tại lại càng có chút nóng nảy, vừa nói vừa xua tay tỏ vẻ chán ghét.
Đối với thái độ tỏ vẻ ta đây của Ninh Trọng Khôn, vẻ mặt Ninh Uyên nhìn không ra có chuyển biến gì khác thường, cũng thật tự nhiên mà thay đổi lời nói, "Ninh huynh nói phải, quả thật cũng do ta đường đột."
Ninh Trọng Khôn hừ lạnh một tiếng, giống như không còn hứng thú nói chuyện tiếp nữa, liền kéo Ninh San San rời đi, Mạnh Chi Phồn nhìn theo bóng lưng hắn, thở dài một câu, "Trọng Khôn huynh vẫn luôn nóng nảy như vậy, chẳng phân biệt trường hợp nào, việc này liền nảy sinh sự chán ghét của Ninh quốc công, hắn lại không biết thay đổi, nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng vị trí Ninh quốc công tiếp đến sẽ không phải là của hắn nữa đâu."
Ninh Uyên chớp chớp mắt, "Lời này của Mạnh huynh có ý gì? "
" Ninh huynh có thể chưa biết." Mạnh Chi Phồn nói thêm, "Đích tử của Ninh quốc công chẳng may mất sớm, chỉ còn lại một cặp cháu trai cháu gái, theo nguyên tắc, danh hào Thế tử Ninh Quốc công phủ phải do Trọng Khôn huynh ấy kế thừa, nhưng những năm này, lão quốc công chưa bao giờ xin hoàng đế ban chiếu chỉ gia phong, hơn nữa Trọng Khôn huynh còn có một người con vợ lẽ của thúc thúc hắn, còn có hai huynh đệ con vợ lẽ, hằng năm lão quốc công cũng không đề cập tới việc sắc phong thế tử, bên ngoài có rất nhiều suy đoán cho rằng đó là do Trọng Khôn huynh không biết cố gắng, lão quốc công có tính toán phế đích lập thứ, bất quá là việc này luôn bị Quốc công phu nhân ngăn cản, việc đó mới không thành hiện thực."
"Phế đích lập thứ?" Ninh Uyên cố ý lộ ra vẻ kinh ngạc, "Chuyện này thật không hợp lý, ta sợ cho dù Ninh Quốc công có xin chỉ, hoàng thượng cũng sẽ không đáp ứng đi?"
"Đây đúng là không phải." Mạnh Chi Phồn đè thấp âm thanh, "Nói đến cùng, vị hoàng đế của chúng ta hiện tại là lên ngôi như thế nào, mọi người chúng ta đều ngầm hiểu, cái gọi là quy củ đích thứ*, trong mắt hoàng thượng đều không là gì cả." Nói xong, hắn lại ho khan, "Ta chẳng qua là đang kể chuyện cười thôi, Ninh huynh nghe qua liền quên đi nhé, ngàn vạn lần đừng để trong lòng đấy.
*(con vợ cả-chính thất=đích tử ,con vợ lẽ-thϊếp thất=thứ tử)
Ninh Uyên hiểu ý, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, gật gật đầu.
Nhị hoàng tử tuy rằng chưa được phong làm thân vương, thế nhưng quy cách xây dựng của phủ đệ lại là dựa theo kết cấu của phủ thân vương mà tu sửa, ước chừng đi qua năm đạo tường viện mới có thể đi từ tiền viện tới hậu viện, dọc theo đường đi, Ninh Uyên cũng bắt đầu từ miệng của Mạnh Chi Phồn nghe được rất nhiều lời đàm tiếu về các quý phi trong chốn thâm cung, Mạnh Chi Phồn nhìn qua thì hào hoa phong nhã, nhưng lại là bậc thầy buôn chuyện, ngay cả một số phi tần hậu cung cũng không đến mức bị người ngoài chế nhạo, hắn đều có thể hạ bút thành văn, nghe được lời này, Ninh Uyên liên tiếp ngạc nhiên.
"Nên nói rằng Nguyệt tần cùng với Thư tần nguyên bản là địa vị ngang nhau, không may từ khi Thư tần âm mưu hạ độc thánh thượng bị giáng tội lưu đày đến nay, trong cung liền trở thành thiên hạ của Nguyệt tần, mà nay Nguyệt tần cùng với Tứ điện hạ có chút xung đột, vẫn luôn thổi gió bên gối Hoàng thượng, khiến người càng thêm không ưa gì Tứ điện hạ, hiện giờ Tứ điện hạ hồi kinh cũng đã được một đoạn thời gian, Hoàng thượng một lần cũng chưa triệu kiến hắn, thân là hoàng tử lại lưu lạc đến bước đường này, cũng thật là đáng thương." Hai người bọn họ tiến vào chổ ngồi, Mạnh Chi Phồn tựa hồ rất là thổn thức, uống cạn một ngụm rượu, "Mấy ngày trước, Huệ phi lâm bệnh nặng qua đời, giữa tứ phi lại có một chỗ trống, mọi người đều đang đoán già đoán non sẽ là Nguyệt tần sẽ được tấn phong, đến lúc đó thế lực Nguyệt tần sẽ càng bành trướng hơn, Tứ điện hạ e rằng sống lại càng gian nan hơn."
Ninh Uyên cũng không rõ giữa Nguyệt tần cùng Tư Không Húc vì điểm gì mà trở nên xích mích, bất quá thám thính được từ trong miệng Mạnh Chi Phồn, hoàn cảnh hiện tại của người nọ lâm vào khốn cùng, Ninh Uyên ngoài mặt thở dài, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ a.
Ở hậu viện an bài rất nhiều bàn ghế, Nhị hoàng tử vẫn còn chưa đến, bởi vậy các tân khách lại ghé vào cùng nhau nói chuyện phiếm, đối diện với bàn của Ninh Uyên bọn họ, một đám người khác cũng đang đi tới, làn da ngâm đen, ngẩng đầu ưỡn ngực đi phía trước kia chính là Hàn Thao, hai chị em Bàng thị cùng Lâm Trùng đi theo phía sau hắn, cả bốn người đều ăn mặc đến thập phần sang trọng, cũng vì quan hệ với Thịnh Xương Hầu, mọi người xung quanh đều sôi nổi thi lễ khi nhìn thấy bọn họ.
Lâm Trùng đi ở bên cạnh Hàn Thao, tận hưởng cảm giác được người khác khen ngợi, hắn căn bản không đủ tư cách để được tới những dịp như vậy, chỉ vì Hàn Thao cùng Bàng Thu Thủy đều nhận được thiệp mời, liền muốn được theo tới, Bàng gia hiện nay chỉ có duy nhất một cái nam đinh*, cho dù là anh em họ, cũng được cưng chiều vô cùng, Bàng Thu Thủy cũng liền như vậy, cho nên để hắn quy củ mà đi bên cạnh Hàn Thao, đừng không có phép tắc phân biệt kẻ trên người dưới.
*(ý là con trai độc nhất)
Đây là lần đầu tiên Lâm Trùng đến phủ hoàng tử, hai mắt đảo qua một vòng, chỉ nghĩ rằng những nha hoàn tới lui đều xinh đẹp như vậy, Lâm Trùng tuy tuổi còn trẻ, nhưng vì được nuông chiều quá mức, hắn không chỉ là một cái hỗn thế ma vương ở bên ngoài, ở trong nhà còn là một con "dâʍ-trùng" , hắn là cùng với Giang Châu Lỗ Bình là cùng một loại, đã từng hãm hại không biết bao nhiêu nha hoàn hầu hạ hắn, chỉ là nha hoàn của Thịnh Xương Hầu phủ nơi nào có thể sánh bằng với nha hoàn của phủ hoàng tử chứ, huống chi ở nơi này lại còn có không biết bao nhiêu tiểu thư quyền quý, đem hắn xem đến lóa cả mắt.
Bất quá hắn tốt xấu gì vẫn là nghe theo lời Bàng Thu Thủy giao phó, cũng không có lá gan dám gây rối ở trong phủ hoàng tử như vậy, trong lòng chỉ là xao động một lát, liền một lúc sau cũng an phận trở lại, nhưng vào lúc này, hắn trừng lớn hai mắt, thấy được người ngồi cùng nhau với Mạnh Chi Phồn phía đối diện chính là Ninh Uyên a.
"Là hắn ta?" Lâm Trùng dụi dụi mắt, hắn có chút không thể tin được, một tên cử nhân nghèo kiết xác làm sao có tư cách ngồi ở một chỗ như vậy, nhưng gương mặt Ninh Uyên thế kia hắn không thể nào nhận lầm được, hắn lập tức lùi về sau một bước, tiến đến bên cạnh Bàng Thu Thủy, nhỏ giọng nói: "Nhị tỷ, thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà."
Bàng Thu Thủy cũng không rõ nguyên nhân, cho đến khi Lâm Trùng chỉ cho ả xem Ninh Uyên, ả mới kìm chế mà gật đầu, lại thấp giọng nói: "Oan gia ngõ hẹp thì làm sao, ta không cho phép ngươi gây thêm bất cứ sự tình gì, đến lúc đó người mất mặt cũng chính là phụ thân."
"Nhị tỷ, ngươi có thể chịu đựng hạ khẩu khí này?" Lâm Trùng không thể tin tưởng mà chớp chớp mắt, "Ngươi đã quên sự việc của Tống Liêm rồi sao?"
"Đó là do bản thân Tống Liêm là đồ ngu xuẩn, thân là chưởng viện, liền một tên cử nhân cũng không xử lý được." Nhắc tới Tống Liêm, ánh mắt Bàng Thu Thủy liền trở nên u ám một chút, nhưng tính hiếu chiến của Bàng Thu Thủy thật sự rất lớn, từ nhỏ cho tới lớn, những việc mà ả muốn làm, nhất định sẽ làm cho bằng được, hiếm khi thất bại, lần trước lợi dụng Tống Liêm đối phó Ninh Uyên, ả vốn dĩ tự tin mười phần, ai ngờ Tống Liêm thành công thì ít thất bại thì nhiều, không chỉ không động được đến người ta, mà còn làm chính bản thân mình vào cái vòng đó, việc này mặc dù ngoài miệng Bàng Thu Thủy không nhắc đến, nhưng trong lòng vẫn luôn sĩ diện, tự nhiên đối với Ninh Uyên liền sinh ra rất nhiều oán hận.
Nhưng chuyện đó thì sao, hôm nay ả đến đây không phải để đối phó với Ninh Uyên, ả còn có mục đích quan trọng hơn, so với chuyện đó, một tên vô danh tiểu tốt như Ninh Uyên, bất cứ lúc nào cũng có thể xử lý được.
Lâm Trùng thấy bản thân không đá động gì được Bàng Thu Thủy, trong lòng thầm mắng một tiếng, nhưng cũng không nói gì tiếp.
Khi khách nhân dần dần đến đông đủ, người chủ trì bữa tiệc này, Nhị hoàng tử Tư Không Hi, cuối cùng cũng khoan thai đến muộn, có lẽ ở chính phủ đệ của bản thân, hôm nay hắn ăn mặc rất tùy ý, nhập tiệc sau còn liên tiếp hướng mọi người bốn phía chấp tay lại,"Xin lỗi, mãi ở trong cung bồi phụ hoàng xem một bộ tranh chữ kéo dài chút thời gian, làm mọi người phải đợi lâu."
Tư Không Hi là người nhàn vân dã hạc*nhất trong tất cả các hoàng tử, điều duy nhất khiến hắn ta yêu thích là thơ từ ca phú, viện cớ tranh chữ đến muộn là chuyện bình thường, chưa kể không có ai đi cùng hoàng tử thời điểm đó, liền lập tức cũng chấp tay đứng lên cười hành lễ, nhưng đồng thời, rất nhiều người cũng chú ý đến người thanh niên mặc áo dài đi vào cùng với Tư Không Hi.
*(nhàn rỗi thảnh thơi)
Vẻ mặt của người thanh niên nghiêm nghị, cả người trông lành lạnh, hơn nữa cùng với Tư Không Hi như hình với bóng, tựa hồ vị này rất được Nhị hoàng tử sủng ái, một số người nhận ra người thanh niên này lập tức bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, Mạnh Chi Phồn cũng nói với Ninh Uyên: "Xem ra Nhị điện hạ rất thích Tạ Trường Khanh, không chỉ mời hắn đến làm khách nhân trong phủ, khi ra vào vẫn luôn mang theo hắn bên người, loại sủng ái này chính là độc nhất vô nhị trong đám học giả do Nhị điện hạ nuôi dưỡng nha, Ninh huynh ngươi tin hay không, đối với yến tiệc hôm nay, thưởng tuyết là chỉ là việc thứ hai thôi, ta e rằng mục đích thực sự của Nhị điện hạ, là muốn đem Tạ Trường Khanh giới thiệu một chút với bên ngoài đi."
" Có thể có Nhị điện hạ tựa như Bá Nhạc mà sẵn sàng tính toán vì mình, Tạ huynh trừ bỏ vận khí tốt, thì cũng coi như là danh xứng với thực." Ninh Uyên cười gật đầu.
Mạnh Chi Phồn ngạc nhiên nói: "Ta thấy bộ dạng của Ninh huynh tựa hồ một chút cũng không để tâm hâm mộ? Mạnh phủ ở Hoa Kinh cũng xem như là có chút diện mạo, tổ chức đại tiệc như thế này không khó, nếu Ninh huynh đồng ý ta sẽ không keo kiệt mà đem Ninh huynh bậc này tài hoa chi sĩ, mà giới thiệu với những người giàu có và quyền quý quen thuộc ở Hoa Kinh này a."
" Mạnh huynh thật biết đùa, ta vẫn còn phải đọc thêm nhiều sách, ôn lại chút thư tịch mới có thể tham gia vào kì thi hội sắp tới, làm sao có khả năng như Mạnh huynh đã nói." Ninh Uyên mím môi cười khẽ.
Nhìn thấy Ninh Uyên hời hợt mà đẩy lời đề nghị của mình đi, Mạnh Chi Phồn cũng không cố chấp, quay đầu lại với một nụ cười nhẹ.
Sự tình xảy ra tiếp theo giống như những gì mà Mạnh Chi Phồn đã dự đoán, tuy nói Tư Không Hi gửi đến mọi người là thiệp mời gọi là thưởng tuyết, nhưng giờ đây nó đã trở thành sân nhà của riêng Tạ Trường Khanh rồi đi, dưới mưu kế của Tư Không Hi, Tạ Trường Khanh liên tiếp làm ra một số bài thơ phù hợp với dịp này, mọi người hết lần này đến lần khác tán thưởng liên tục, đặc biệt là tuyệt kỹ bảy bước thành thơ của hắn, ngay cả vài vị học sĩ Hàn Lâm Viện ngồi trong phòng cũng vuốt râu gật gật đầu.
Mạnh Chi Phồn cũng thấy rất thú vị, nhưng Ninh Uyên lại tỏ ra một bộ như không liên quan gì đến mình, tập trung ăn trái cây trước mặt, cho đến khi một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang lên bên tai y, "Một hồi thưởng tuyết tốt đẹp như vậy, lại làm cho mãn viện tử toan khí, đúng là phong cách của nhị đệ a. "Ngẩng đầu lên xem, chính là Tư Không Việt, đang dẫn theo một đoàn tùy tùng từ cổng chính đi vào.
Ninh Uyên cũng nhận thấy rõ ràng, khoảnh khắc khi Tư Không Việt xuất hiện, hô hấp của Nô Huyền đang ở sau lưng y liền trở nên ngưng trệ đi một lúc.