*NA: Chương này ngắn ghê, t lại mời mí bợn nghe nhạc ╰(▔∀▔)╯

Hai người bước tới, thấy người cãi nhau là một thư sinh trẻ tuổi cùng với một người đàn ông cao lớn, hình như là đang tranh nhau một cái hạn ngạch, Ninh Uyên lắng nghe một hồi, liền nghe được thâm ý.

Tại Nho Lâm Quán, cứ cách ba tháng sẽ tổ chức một kỳ văn thí , có thể coi như là cuộc thi nho nhỏ giữa các cử nhân với nhau, đích thân hoàng thượng sẽ đưa ra câu hỏi ,ngoài những phần thưởng được ban thưởng ra, thì người đoạt ba lần khôi thủ còn có được cơ hội tham dự yến hội cùng Hoàng Thượng, không chỉ có thể ngắm nhìn thiên nhan, mà còn có thể nói vài câu cùng Hoàng Thượng nữa.

Cơ hội như vậy đối với các cử nhân quả là một cơ hội có thể gặp, khó có thể cầu, vào cung gặp mặt thánh thượng, một khi bản thân để lại ấn tượng tốt trong mắt Hoàng Thượng, đồng nghĩa với việc được thăng quan tiến chức càng tiến gần thêm một bước,thậm chí còn hơn cả thế nữa, nếu có thể liên tục đoạt giải nhất trong ba kỳ văn thí, liền có thể không cần tham gia kỳ thi mùa xuân, Hoàng Thượng sẽ trực tiếp điểm danh tiến sĩ, sẽ được ban chức quan chính thức, sẽ vô cùng có mặt mũi.


Thư sinh trẻ tuổi đang đứng tranh cãi cùng với người đàn ông cao to bên kia tên là Trương Duy, hắn ta đã liên tục đạt giải nhất tại hai lần văn thí trước, đáng tiếc vào lần văn thí thứ ba vừa tổ chức mấy hôm trước, lại bị người khác đạt mất giải nhất, chỉ đứng thứ hai, khi thấy mình sắp một bước tới trời rồi mà lại bị đá xuống như thế này, đổi lại là ai cũng sẽ không  thể thoải mái được, vì thế Trương Duy liền càu nhàu trước mặt một số thư sinh thân cận, Triệu Nguyên, người đàn ông cao lớn đi ngang qua, liền nghe được mấy tiếng càu nhàu này.

Trương Duy là nhân tài cũng nổi danh ở Nho Lâm Quán, còn Triệu Nguyên, tuy cũng nói là cử nhân, nhưng lại xuất thân từ gia đình đồ tể, Trương Duy nhìn không quen vẻ thô tục của Triệu Nguyên, còn Triệu Nguyên thì lại không ưa được thái độ kiêu ngạo của Trương Duy, hai người vốn dĩ rất không  hợp nhau, nên vì thế Triệu Nguyên liền mở miệng châm chọc Trương duy hai câu, việc này chẳng khác nào đổ một gáo nước lạnh vào chảo dầu đương sôi cả, rầm một cái liền nổ tung cái nồi a. 


Ban đầu chỉ là hai người đối chọi ,gây gỗ lẫn nhau, nhưng rồi sự việc càng nháo càng lớn, lại lôi cả xuất thân thế gia cùng xuất thân dân dã ra mà đối chọi nhau, dẫn đến sự việc mới um sùm như hiện tại đây.

Tống Liêm, với tư cách là kẻ đứng đầu học viện, tất nhiên không thể bỏ qua tình huống như thế, lập tức bước lên phía trước, quát lớn: "Gây chuyện như vậy, còn ra thể thống gì!"

Nhìn thấy Tống Liêm đột nhiên xuất hiện, đám người đang xôn xao cãi vả lập tức tách ra, cung kính hướng về phía hắn hành lễ, chẳng qua bọn họ vẫn mắt to trừng mắt nhỏ với nhau, Đại đề học cùng phó đề học Nho Lâm Quán ngày thường lo cùng nhau bận bịu nghiên cứu học vấn, tất cả mọi việc lớn nhỏ tại Nho Lâm Quán đều do Tống Liêm thân là chưởng viện tự mình quản lý, bởi vậy phần lớn cử nhân tại nơi đây đều không dám đắc tội hắn.


"Tống sư huynh, nếu ngươi đã đến rồi, thì liền thỉnh ngươi phân xử giúp chúng ta đi." Triệu Nguyên ngẩng đầu lên nói, "Vị Trương Duy đây, tài văn chương vốn không bằng Tạ Trường Khanh, thua rồi cũng thôi, đã vậy thua rồi còn ở sau lưng miệng lưỡi nói xấu người khác, nhai đi nhai lại hệt như đàn bà, thật là xấu mặt thay cho người đọc sách chúng ta."

Trương Duy không thể tưởng tượng được Triệu Nguyên như vậy lại đi cáo trạng trước một bước, lập tức phản bác, nói: "Cùng nhau nghiên cứu học vấn thì ắt phải có tranh luận, huống chi Tạ Trường Khanh vốn là một kẻ cơ hội, ai lại không biết rằng hắn đang được Nhị hoàng tử sủng ái chứ, kỳ văn thí lần này có công bằng hay không công bằng còn cần phải bàn cãi sao?"

Triệu Nguyên phá lên cười hai tiếng: "Haha, ngươi ghen tị thì nhận ghen tị, người ta có thể lấy lòng Nhị hoàng tử, đó cũng là bản lĩnh của người ta, bằng không ,tại sao Nhị hoàng tử như thế nào lại không chiếu cố ngươi đi?"
"Ngươi......"

"Đủ rồi!" Tống Liêm nghiêm mặt đối với tRương Duy, nói: "Nếu ngươi nghi ngờ tính công bằng của kỳ văn thí này, ngươi có thể đến tìm đại đề học đại nhân mà lý luận, ngươi ở đây gây rắc rối có lợi ích gì?" Sau đó hắn quay sang Triệu Nguyên, "Còn ngươi, Trương Duy ít nhiều còn có chút học vấn, ngươi, ngươi đã rất có tâm tư gia nhập Nho Lâm Quán,  kỳ văn thí cũng lọt số năm mươi, nếu như ngươi tiếp tục không đào sâu kiến thức, lại còn ở đây gây thêm rắc rối*, ngươi đúng thật là nhàn rỗi!" *(NA: 无风起浪-Thành ngữ TQ)

Hai kẻ bị Tống Liêm nói đến đều cúi thấp đầu, cuối cùng không còn dám phản bác nữa, còn về phần đám người đi theo xem náo nhiệt, hiện tại đều trầm mặt , sau khi Tống Liêm giải quyết xong việc này, hắn ta thở phào nhẹ nhõm, phẩy tay áo, nói: "Lần này ta muốn giới thiệu một vị đồng liêu mới cho các ngươi nhận thức, lại làm cho người khác xem được một trò cười lớn từ các ngươi,thật là xấu hổ!"
Dứt lời, hắn nghiêng người sang một bên, lộ ra Ninh Uyên đang đứng phía sau, giới thiệu nói: "Đây là Ninh Uyên, Á Nguyên Giang Châu phủ năm nay, hôm nay vừa đến báo danh, sau này ở Nho Lâm Quán lại có thêm một vị đồng liêu mới."

Nghe theo lời của Tống Liêm, nhiều người liền ngẩng mặt lên nhìn đánh giá Ninh Uyên một lát, mỗi người đều có một biểu cảm riêng, lúc này, Tống Liêm đột nhiên chuyển biến sắc mặt của mình, nói với Ninh Uyên: "Đúng rồi, Ninh công tử, có lẽ ngươi còn chưa biết, người đứng đầu cuộc văn thí lần này tại Nho Lâm Quán ,là Tại Trường Khanh, người đã đạt Giải Nguyên Giang Châu năm nay đó,người này tài học uyên bác, chẳng hay Ninh công tử có quen biết qua không?"

Ninh Uyên im lặng liếc nhìn Tống Liêm một cái.

Y lại không nghĩ Tống Liêm lại vì thuận miệng mà nói ra những lời như vậy đâu.
Nguyên nhân của sự tranh cãi gay gắt giữa hai đám người này, là do Tạ Trường Khanh kia đoạt đi giải nhất của Trương Duy, bây giờ Tống Liêm lại nói ra những lời này, rõ ràng trước mặt đám người này, nói rằng y có quan hệ với Tạ Trường Khanh đi.

Quả nhiên, ánh nhìn của Trương Duy đối với bản thân y liền trở nên khó chịu hẳn ra.

Chẳng lẽ ngay khi bước vào đã giúp tìm kiếm kẻ địch cho mình rồi sao? Ninh Uyên ngoài mặt nhìn không ra, nhưng trong lòng lại suy đoán Tống Liêm rốt cuộc đang có tính toán gì, không nhớ chính mình đã làm gì đắc tội hắn, sao lại có thể đối với chính mình như vậy nha?

"Ta cũng không biết rõ, nghe nói vị Tạ huynh kia rất  tài giỏi, có dịp ta cũng muốn gặp hắn một lần."

"Sợ là ngươi có muốn cũng không gặp được, tên đó sáng sớm đã được Nhị hoàng tử triệu vào phủ, chỉ sợ hiện tại đang cùng Nhị hoàng tử uống rượu nói chuyện phiếm rồi đi!" Ninh Uyên vừa dứt lời, Trương Duy kỳ quái mà nói một câu như vậy, lại như không muốn tiếp tục ở lại để nói câu từ biệt, liền dẫn theo một đám người rời đi, Triệu Nguyên bên kia thấy đối phương cũng đã đi rồi, không muốn ở lại đây nhìn mặt Tống Liêm, liền cũng lui theo ra ngoài. 
"Ninh huynh chê cười, bọn họ hiện tại tâm tình không tốt, lần sau có cơ hội, ta sẽ giới thiệu lại sau với ngươi." Tống Liêm cười phơi phới như gió xuân, giống như hắn không hề đối Ninh Uyên tạo một cái ngáng chân nào cả, Ninh Uyên gật gật đầu, tiếp tục đi theo hắn về phía trước, nhưng trong lòng lại bắt đầu nghĩ thầm. 

Rõ ràng vì lời nói ban nãy của Tống Liêm, mà Trương Duy cùng những  người khác nổi lên ác cảm với chính mình, lại vì xuất thân của mình , tất nhiên đối với đám người của Triệu Nguyên cũng sẽ không chiếm được hảo cảm rồi đi, Tống Liêm nhẹ nhàng nói một câu, lại rõ ràng làm chính mình trở thành cử nhân bị cô lập tại Nho Lâm Quán này.

Hai người lại dạo quanh một vòng, Tống Liêm muốn mời Ninh Uyên dùng bữa cùng nhau, Ninh Uyên lấy lý do chính mình còn có việc mà từ chối hắn, nhìn bóng dáng Ninh Uyên rời đi, Tống Liêm không khỏi lộ ra một cái cười lạnh, hôm nay chỉ là món khai vị thôi, tương lai ngươi còn khổ dài dài! (NA: mày sẽ k có cái tai lương nào ở đây đâu, chúc mơ đẹp)
Ninh Nguyên rời khỏi Nho Lâm Quán, suy nghĩ một chút, không có lập tức trở về ngay, thay vào đó, y lên xe ngựa đến một khu dân cư yên tĩnh ở phía thành đông, cuối cùng dừng lại trước một khoảng sân hoang sơ.

Không giống như những cánh cửa nhà người khác nạm đầy đinh đồng, hai cánh cửa mở ra trước mắt này tuy rằng thập phần lộng lẫy, nhưng cũng chỉ là tấm gỗ đỏ* rất chắc chắn,phía trên tấm bảng là hai chữ "Cao Phủ" to lớn cứng cáp hữu lực, Ninh Uyên sửa lại y quan, tiến lên gõ cửa, ra ở cửa chính là một ông lão bình dân, ông ta nhìn Ninh Uyên một lượt từ trên xuống dưới, hỏi: "Ngươi là....."*(NA:红木)

"Phiền toái lão nhân gia thông báo với Cao đại nhân một tiếng, nói rằng Giang Châu phủ Ninh Uyên đến bái phỏng." Vừa nói, Ninh Uyên còn từ tay áo lấy ra một cây bút lông sói bằng sứ trắng dâng lên, đó là tín vật lúc trước Cao Úc giao cho Ninh Uyên, ông lão tiếp nhận bút lông sói , không dám chậm trễ, cung kính mà làm theo lời Ninh Uyên, lập tức xoay người đi.
Ninh Uyên đợi ở cửa phủ không đến nửa nén nhang,liền nhìn thấy lão nhân gia quay trở ra, đối với Ninh Uyên lại cung kính hơn, nói: "Lão gia đang đợi ở chính sảnh, thỉnh công tử."

Cao Úc là một quan thanh lưu nổi tiếng trong triều, cấu trúc phủ đệ tuy rằng giản dị, nhưng nơi nơi đều lộ ra bầu không khí phong nhã, ngay cả những cây cột ở dãy hành lang gấp khúc, cũng tràn ngập các thi từ ca phú, lại là một cách trang trí, Cao phủ không lớn, vòng qua sân trước là đến chính sảnh, so với bài trí của Ninh Phủ ở Giang Châu còn muốn nhỏ hơn.

Chính sảnh lại còn có vài vị khách nhân khác.

Cao Úc một thân thường phục, bộ dáng cùng mấy năm trước lúc gặp Ninh Uyên không khác nhiều,nhưng nhìn hai người đối diện, khiến đồng tử Ninh Uyên nhịn không được liền co rút lại.

Người thanh niên ngồi trên cùng, ăn mặc một thân áo trắng bằng gấm, trông không có gì cầu kỳ, nhưng cổ tay áo và cổ áo đều được viền chỉ vàng, đầu đội mão bằng ngọc dát vàng, trâm nạm ngọc dùng để vấn tóc, quý khí bức người, ngồi ở phía dưới cũng là một thanh niên, trạc ngoài hai mươi, mặc áo choàng màu xanh nước biển, vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc, nhưng giữa hai lông mày lại không che giấu được vẻ kiêu ngạo.
Nhị hoàng tử Tư Không Hi vì cái gì lại ở chỗ này?, Ninh Uyên trong lòng lẩm bẩm, liền đứng thẳng mặt, cúi đầu đối với Cao Úc ,"Học trò bái kiến Cao đại nhân."

"Mau đứng lên mau đứng lên!" Cao Úc thấy Ninh Uyên, lập tức mỉm cười, đích thân đến nâng người dậy, nhịn không được vỗ vai Ninh Uyên nói: "Lão phu thật sự không nhìn lầm người, nghe nói ngươi năm nay đạt được Giang Châu phủ á nguyên, quả thật là thiếu niên anh tài, ta còn tự hỏi ngươi như thế nào chậm chạp không tới gặp lão phu!"

Ninh Uyên cười nói: "Lần đầu tiên đến Hoa Kinh, có không ít việc cần giải quyết, con mới vừa đi Nho Lâm Quán trình lên danh sách, liền lập tức lại đây bái kiến đại nhân."

Cao Úc vỗ vỗ bả vai Ninh Uyên, "Chỉ mới hai ba năm , nhưng ngươi đã trưởng thành hơn rất nhiều, lần này nếu đã tới, lão phu cũng không khách sáo cùng ngươi nữa, ngươi hiện nay đã có thân phận cử nhân, nếu còn có ý nhận lão phu làm thầy, lão phu liền nhận chén trà bái sư này, thu ngươi làm đệ tử thân truyền."
Ninh Uyên không biết Cao Úc lại quyết đoán và thẳng thắn như vậy, sắc mặt có chút đỏ lên, lần này y lại đây là có ý định bái sư, một là vì Cao Úc đã từng nói trước, hai là y sợ lần tới Hoa Kinh này, trời xa đất lạ, dù sao cũng nên tìm một chỗ dựa, vội nói: "Học trò đường đột." Nói xong liền quỳ xuống trước, lúc này mới có người tiến đến dâng trà, Ninh Uyên nhận lấy chén trà định dâng lên Cao Úc, lại bị một thanh âm trong trẻo đánh gãy, "Chậm đã."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play