089. Chờ hổ lột da
"Tứ điện hạ hẹn ta đến đây trễ thế này, chắc không phải chỉ để nói chuyện phiếm đâu nhỉ?" Ninh Uyên lấy bức thư từ ngực áo ra: "Ngươi dùng bồ câu đưa thư đến cho ta, bảo là nếu ta không đến thì sẽ nói cho mẫu thân ta biết tác dụng phụ thực sự của công pháp mà bà ấy đang tu luyện. Ta rất tò mò đấy --- mẫu thân ta là một phu nhân luôn ở trong nhà, dù có đang tu luyện cái gì thật đi chăng nữa, thì liên quan gì đến ta chứ?"
Tư Không Húc bật cười: "Trong ấn tượng của ta, Ninh công tử luôn là người ăn ngay nói thẳng, từ bao giờ lại thích vòng vo như thế này rồi? Chẳng lẽ ngươi thực sự không muốn thấy cảnh mẫu thân ngươi chết thảm vì tu luyện tà công hay sao?"
"Điện hạ cứ đùa. Trước nay ta luôn sống có hiếu đạo, bà ấy là mẫu thân của ta, ta mong bà ấy sống lâu trăm tuổi còn không được, sao lại có ý tưởng ghê tởm đó chứ." Y cười lạnh: "Nếu điện hạ muốn bêu rếu ta, thì nên tìm một lý do có lý hơn đi."
"Ninh công tử à, ta với ngươi cũng không phải người xa lạ, ngươi không cần phải khách sáo như thế với ta đâu." Cuối cùng gã cũng không cười nữa, mà tỏ ra nghiêm túc: "Dù đến giờ ta vẫn không tra ra được thế lực sau lưng ngươi là ai, nhưng đám thám tử của ta cũng không phải là vô dụng. Ít nhất, ta vẫn nắm được tình huống trong Ninh gia đến tám chín mươi phần trăm."
"Võ An bá Ninh Như Hải từng là một hào kiệt văn võ song toàn, chỉ tiếc là ông ta không biết kiềm chế cảm xúc của mình, không thích hợp để trị gia. Nhìn qua thì Ninh phủ có vẻ yên bình, nhưng thực chất đã mục ruỗng từ lâu. Chỉ nói đến quan hệ giữa Ninh công tử và mẫu thân của người --- từ khi Tam phu nhân trong phủ mất, mẫu thân ngươi vẫn coi nương ruột ngươi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, chỉ hận không thể đuổi tận gϊếŧ tuyệt. Nếu Ninh công tử không khó chơi một chút, thì chỉ sợ ngươi đã chẳng có cơ hội ngồi đây uống trà với ta rồi."
Nói đến đây, gã khẽ cong khóe mắt, như thể vui mừng vì âm mưu đã thành hiện thực: 'Huống gì, sở dĩ hôm nay ngươi đến đây... không phải vì không muốn ta nói cho mẫu thân ngươi biết sự thật hay sao?"
Y liếc nhìn gã: "Dường như Tứ điện hạ đã nắm trong lòng bàn tay việc mẫu thân ta luyện tà công nhỉ? Thật làm ta ngạc nhiên đấy."
"Ta đã biết từ lâu rằng - bên cạnh Ninh công tử hẳn là có một vị cao nhân giấu mặt. Tuy thứ công pháp như Ngọc Nữ Tâm Kinh đúng là hiếm lạ thật, nhưng chi lạ với người thường thôi, chứ hẳn là không gạt được ngươi. Nếu hôm nay ngươi đã đến đây, thì vừa khéo chứng thực suy đoán của ta rồi."
Dứt lời, Tư Không Húc liếc nhìn thiếu niên vẫn ngoan ngoãn đứng bên nãy giờ: "Ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Ninh công tử, ngươi lui đi."
Nghe vậy, đôi mắt to tròn ngập nước của thiếu niên khẽ chớp chớp: "Biết điện hạ muốn thết đãi khách nhân, ta đã tự tay chuẩn bị ít điểm tâm ngọt, không bằng bây giờ ta bưng lên cho điện hạ và Ninh công tử được không ạ?"
"Không cần, ngươi lui xuống đi." Tư Không Húc lạnh lùng phất tay, chẳng còn đâu dáng vẻ dịu dàng như nước ngày thường nữa. Mặt cậu thoáng đờ ra, mím môi rồi hậm hực rời đi, trước lúc đi còn lén trừng mắt nhìn Ninh Uyên một cái.
Y vờ như không nhận ra, chỉ nói với gã: "Xem ra, sự xuất hiện của ta đã làm phiền đến ước hẹn của Điện hạ với giai nhân rồi."
"Chỉ là một nam quan mà thôi, giai nhân gì chứ. Ninh công tử thật biết đùa." Nom gã chẳng có vẻ gì là ngại ngùng, thản nhiên nói: "Toàn bộ Trích Tinh lâu này, chỉ có hoa khôi Tô Triệt là vừa mắt ta. Thỉnh thoảng rảnh rỗi ta mới đến đây vui vẻ một phen, nhưng có khi cậu ta dính người quá, ở lâu thì thấy cũng chẳng khác gì đám son phấn thô tục bình thường, chẳng thú vị gì hết."
"Thì ra đó là hoa khôi - Tô Triệt công tử đó sao." Ninh Uyên biết rồi nhưng vẫn nói: "Thảo nào mà ta thấy quen quen. Hôm thi đấu thuyền rồng lần trước, hình như ta thấy cậu ta hầu hạ bên Đại điện hạ, có vẻ cũng khá được Ngài ấy yêu thích. Tứ điện hạ đoạt người như thế, không sợ Đại điện hạ truy cứu sao?"
"Đại hoàng huynh có thích cậu ta thì cũng chỉ vì mới mẻ thôi, chờ chơi chán rồi thì tất nhiên là bỏ đi." Tư Không Húc nói rất thản nhiên. Phần là vì gã biết y đã biết khá nhiều chuyện, có giấu cũng chẳng để làm gì. Phần là thực sự gã đang giận Tô Triệt - gã mất bao nhiêu công mới đưa được cậu ta đến cho Tư Không Việt, vốn định xếp một con cờ bên người hắn ta, thám thính được tin tức gì thì cũng tốt. Ai dè cậu nam quan này lại ngu xuẩn như thế, không dùng được gì cả, ở bên Tư Không Việt lâu như thế mà chẳng thổi gió bên tai hắn được câu nào, đã thế lại còn để hắn phát hiện ra là mình lén chạy về gặp Tư Không Húc. Vậy nên cậu ta mới bị Tư Không Việt đuổi đi, rồi lại chạy về Trích Tinh lâu.
Ninh Uyên lắc đầu: "Tứ điện hạ nói thế không sợ người ta buồn lòng ư? Ta thấy Tô công tử là thật lòng thật dạ với Tứ điện hạ, nếu để cậu ấy nghe được những lời này, thì thật là tệ hại."
"Nghe thì cứ nghe đi. Bất kể là Đại hoàng huynh hay là ta, thì với thân phận của chúng ta, ai cũng không thể quanh quẩn bên một nam quan mãi được. Loại người lấy sắc dụ người như thế, thì chỉ dùng để đổi lấy tiền bạc và quyền lợi được thôi." Gã yên lặng nhìn y: "Huống gì, nếu ta thực sự muốn chọn một người bên gối, thì thứ như Tô Triệt làm gì có tư cách. Ít nhất phải là một người... sắc sảo thông minh như Ninh công tử đây mới được."
Ninh Uyên khẽ chớp chớp mắt, còn Hô Diên Nguyên Thần đang tránh trong bụi rậm thì trợn trừng mắt lên.
Y không ngẩng lên, chỉ nhìn vào chén trà trước mặt: "Tứ điện hạ chưa uống rượu mà đã say rồi sao."
"Ha ha ha, ta đã dọa Ninh công tử rồi ư?" Tư Không Húc cười ha hả, như thể muốn xóa đi bầu không khí kỳ quái sau câu nói kia: "Mà thôi, nói chuyện phiếm lâu như vậy rồi, nếu ta không nói thẳng vào chuyện chính thì khéo Ninh công tử lại phiền lòng mất."
Dừng lại một chút, gã chợt trở nên nghiêm túc: "Trước đây ta với Ninh công tử đã có khá nhiều hiểu lầm, nhưng ta cũng tin rằng - không hiểu lầm nào là không thể hóa giải. Ta không biết người đứng sau Ninh công tử có muốn chống lại ta hay không, ta cũng không biết người đó cho ngươi những lợi ích gì, nhưng ta có thể đảm bảo với ngươi rằng --- một khi ngươi đồng ý hợp tác với ta, thì ta có thể cho ngươi còn nhiều hơn thế."
Nói đến đây, rốt cục Ninh Uyên cũng hiểu --- nói nãy giờ hóa ra là Tư Không Húc muốn cầu hòa với y à?
Gã nói tiếp: "Ta đưa công pháp kia cho Đại phu nhân của quý phủ, cũng chính là tặng Ninh công tử món quà đầu tiên đó. Thậm chí nếu ngươi muốn bà ta và con trai ruột của bà ta biến mất, thì ta cũng có cách để ngươi được toại nguyện. Nếu ngươi khinh thường chức vị Võ An bá, thì ta có thể cho ngươi chức tước cao hơn thế, hầu tước, công tước, thậm chí là... vương gia khác họ."
Y nhìn thẳng vào mắt gã: "Xin Tứ điện hạ đừng hồ đồ! Vương gia khác họ ư? Đó là tước vị mà chỉ có thánh thượng mới có thể hạ bút ban thưởng; Đại Chu lập nước đã trăm năm, mà cũng chỉ có ba vị vương gia khác họ. Vương triều này chưa từng có tiền lệ, Tứ điện hạ lấy cơ sở gì để có thể cho ta vị trí như thế?"
"Ta chi muốn tỏ chút thành ý với Ninh công tử mà thôi. Chỉ cần ngươi có thể phò tá ta lên đến vị trí mà ta muốn, thì khi ấy, ngươi có thể có được mọi thứ trong tầm tay của ta." Tư Không Húc tỏ ra thành khẩn vô cùng, nhưng vẫn không giấu nổi lòng kiêu ngạo và dã tâm của mình.
Nếu y là một kẻ nhát gan nào đó, thì đã giật mình sợ hãi trước dã tâm của gã rồi. Nhưng y vốn hiểu gã rất rõ --- với ý chí một lòng muốn có được hoàng vị của gã, thì nói thế này cũng là hợp lý thôi.
"Có lẽ ta phải làm Tứ điện hạ thất vọng rồi. Ta không biết mình có tài cán gì để được ngươi coi trọng đến mức hứa hẹn như thế, nhưng ta lại chẳng có chí lớn gì. Mong ước duy nhất đời này của ta là bảo vệ người thân của mình, bình an vui vẻ mà sống đến hết đời. Quan to lộc hậu thì hấp dẫn thật đấy, nhưng ta lại không có phúc hưởng rồi." Y phẩy phẩy bụi vốn không tồn tại trên tay áo mình rồi đứng lên - một khi đã biết rõ thứ gã muốn rồi, thì y cũng chẳng cần phải ở đây nữa.
Tư Không Húc ngạc nhiên, không thể tin được: "Chẳng lẽ ngươi không tin ta?"
"Ta đã nói rồi, ta không có hứng thú với quan to lộc hậu. Nếu điện hạ muốn chiêu nạp người tài, thì ta không phải là sự lựa chọn tốt đâu." Y khiêm tốn cười: "Ta rời nhà lâu quá rồi, ở nữa thì thật không tiện. Xin cáo từ trước."
"Ngươi phải hiểu rõ - thứ ta có trong tay không chỉ đơn giản như những gì ngươi thấy đâu." Thấy y muốn đi, thế mà gã lại đứng dậy đuổi theo: "Ninh công tử, ta đang rất chân thành mời ngươi làm đồng minh đấy, ngươi thực sự không suy nghĩ một chút sao?"
"Ta không có thứ điện hạ mong muốn, điện hạ cũng không có thứ mà ta ước cầu. Giải thích vậy đã đủ chưa?" Ninh Uyên quay lại liếc nhìn gã.
Nhất thời, mặt gã tối sầm lại, rồi lại như cười như không: "Thế à... Chẳng lẽ ngay cả ta, Ninh công tử cũng không muốn sao?"
Y dừng chân lại.
"Thực ra Ninh công tử thích nam nhân đúng không? Ta nhìn không sai đâu." Thấy y bất động, cuối cùng Tư Không Húc cũng đưa ra thứ cuối cùng gã có: "Thám tử trong thành Giang Châu của ta tra được --- ngươi đã từng đến hiệu sách mua sách phòng the đồng tính của Ôn tiên sinh. Chẳng lẽ ngươi đến đó chỉ vì tò mò thôi ư?"
Ninh Uyên không nói gì.
Gã chắc mẩm mình đoán trúng rồi, bèn nhẹ nhàng đến sau lưng y, hơi cúi người xuống, chiếc mũi cao thẳng khẽ hít một hơi bên tai y, thầm thì bên tai y như đang dụ dỗ đầu độc: "Nếu ta nói rằng... chỉ cần Ninh công tử đồng ý liên minh với ta, thì ngươi sẽ có được toàn bộ của ta, thậm chí là vị trí người bên gối... Thì ngươi có đổi ý không?"
Gã luôn tự tin với vẻ ngoài anh tuấn của mình, nên mới có thể đưa ra điều kiện như thế. Đến cả hoa khôi Trích Tinh lâu - người đã thấy đủ loại nam nhân trên đời - mà còn bị hắn mê hoặc đến mụ mị đầu óc, thì kiểu thiếu niên chưa rõ sự đời như Ninh Uyên sao có thể từ chối một người ưu tú như gã được?
Hai người họ đứng quá gần nhau, nhìn từ góc độ của Hô Diên Nguyên Thần thì không khác gì Tư Không Húc đang ôm lấy Ninh Uyên từ phía sau cả. Hắn vô thức siết chặt tay, thầm mắng - sao y lại không đẩy cái gã dâm dê không biết xấu hổ đó ra chứ! Cứ để gã ôm ấp thế kia à! Chẳng lẽ y thực sự có ý gì với gã ư?!
Đúng lúc hắn sắp không nhịn được nữa mà muốn xông ra tách hai người họ ra, thì chợt nghe y mở miệng: "Chiêu mỹ nhân kế này... hẳn là Tứ điện hạ đã dùng nhiều lần lắm rồi nhỉ."
---
Ngã: Trai (đẹp) gã c*ịch vợ tôi tôi làm sao cho ngầu giờ gấp gấp online chờ!!!!