086. Bí quyết tình trường
Ninh Uyên nói một cách đầy ẩn ý: "Triều trước có một vị Mai phi nương nương, tuy nhan sắc lẫn khí chất đều không có gì đặc biệt, nhưng lại được Hoàng đế độc sủng, cưng chiều đến độ lục cung phải ghen tị. Chỉ tiếc là hồng nhan bạc mệnh, hoàng đế mất sớm khi còn tráng niên, mà việc đầu tiên Thái hậu làm sau khi Thái tử đăng cơ là --- chặt đứt tứ chi của Mai phi, nhét vào trong bình làm người lợn*."
*người lợn (人彘): trong lịch sử thực sự đã có cách tra tấn như vậy, chi tiết xem ở đây:
Ninh Mạt không hiểu: "Đang yên đang lành, ngươi nhắc đến chuyện đó làm gì?"
"Tất nhiên là có lý của ta. Ngươi biết hoàng đế kia chết thế nào không? Nghe nói khi ông ta chết, Mai phi đang hoan hảo với ông ta. Thái y khám nghiệm tử thi xong thì nói rằng --- hoàng đế băng hà vì thiếu hụt nguyên dương, suy tim mà chết. Thái hậu xử tội Mai phi như thế cũng vì cho rằng ả ta luyện tà công, lấy dương bổ âm, đầu độc Thánh thượng, nên ông ta mới mất."
Mắt Ninh Mạt mở to: "Ý ngươi là...?"
"Nghe nói trên giang hồ có một loại công pháp tên là "Ngọc Nữ tâm kinh", do một kỹ nữ nức tiếng thời đó luyện ra. Kỹ nữ đó sợ mình già đi thì không có khách nữa, nên mới luyện ra tà công này - không chỉ để có được một thân thể tỏa hương tự nhiên làm nam tử muốn ngừng mà không ngừng được, mà còn có công năng lấy dương bổ âm. Nghĩa là, mỗi khi hoan hảo với nhau, người nữ có thể hút nguyên dương của người nam để giữ mãi vẻ thanh xuân, lâu dần còn có thể cải lão hoàn đồng."
Nói đến đây, y thoáng ngừng lại: "Ta thấy mẫu thân của chúng ta dạo này trông đầy sức sống lắm, trẻ ra hẳn đấy. Bù lại... nom phụ thân lại có vẻ không khỏe lắm nhỉ?"
Giờ thì Ninh Mạt đã hiểu ý Ninh Uyên rồi, mắt hắn thoáng lạnh đi: "Chẳng lẽ Đại phu nhân đang luyện công pháp đó ư? Bà ta cũng to gan thật đấy, cố ý muốn hại phụ thân à?"
"Có thể người cho bà ta công pháp này cũng không nói cho bà ta biết tác hại của nó lên người nam tử chăng." Ninh Uyên nhếch miệng cười nhạt: "Tất nhiên, tác hại lên nam tử cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Nếu trên đời này thực sự có thứ có thể cải lão hoàn đồng như vậy, thì dù nó có hại chết người nam, những quý phụ lắm tiền sẽ vẫn tranh nhau luyện nó thôi. Nhưng thực tế bây giờ lại chẳng mấy ai biết nó, người có biết vì sao không?"
"Đừng thừa nước đục thả câu thế, ngươi làm ta tò mò chết mất." Ninh Mạt liếc nhìn y: "Mọi thứ đều có ưu khuyết điểm, chẳng lẽ ý ngươi là...?"
"Theo ta biết, công pháp "Ngọc Nữ tâm kinh" này vốn tên là "Dục Nữ tâm kinh" - không phải là ngọc ngà quý báu gì cả, mà chỉ là du͙ƈ vọиɠ. Cứ ai luyện công pháp này thì càng luyện càng khao khát nam tử hơn, cuối cùng sẽ trở thành dâm nữ lúc nào cũng muốn ngủ với đàn ông. Nếu có ngày không hấp thụ đủ nguyên dương, thì người đó sẽ bị độc trong người thiêu đốt, suy kiệt tâm mạch mà chết."
Y nói rất nghiêm túc, không hề giống như đang đùa chút nào. Ninh Mạt nghe mà giật mình, mãi sau mới bình tĩnh lại: "Có nghĩa là... Nếu Đại phu nhân đang luyện công pháp đó thật, thì là bà ta đang tự tìm đường chết ư?"
"Có lẽ vậy. Nhưng phải luyện đến 4 5 năm mới đến bước cuối cùng kia, mà hẳn là hai ta cũng không muốn chờ lâu như vậy." Ninh Uyên nói: "Huống gì ta cũng chỉ đoán vậy thôi, ta với ngươi biết là được, đừng để người thứ ba biết, tránh phiền phức không đáng có."
Ninh Mạt gật đầu. Ninh Uyên thầm nghĩ đến một chuyện khác - "Ngọc Nữ tâm kinh" thất truyền đã lâu, nhưng y lại biết, vì vừa khéo y lại biết một người. Người này không chỉ giỏi chiêu nạp những người có tài năng kỳ dị, mà còn thích thu thập rất nhiều công pháp kỳ quái...
Tư Không Húc, nếu ngươi đúng là người đã cho Đại phu nhân thứ đó, thì rốt cục mục đích của ngươi là gì?
---
Hôm sau, Ninh Uyên vẫn đúng hạn đến Thụy Ninh viện như thường lệ, và Ninh Trạm vẫn không để ý đến y, chỉ một mực đọc sách của mình. Nhưng hôm nay, y không ngoan ngoãn im lặng như mấy hôm trước nữa, mà chủ động mở miệng: "Ta thấy hình như đại ca rất thích đọc những cố sự ướŧ áŧ*, nhưng thân làm đệ đệ, ta vẫn phải khuyên đại ca một câu - thứ gì nhiều quá cũng không tốt, nếu đại ca đọc thứ đó nhiều quá rồi động tình khó nhịn, hại đến sức khỏe, thì mẫu thân sẽ đau lòng lắm đấy."
*dân gian gọi là truyện sεメ...
Ninh Trạm giật mình hoảng sợ, gập mạnh quyển sách đóng bìa "Mạnh tử" trong tay lại, mặt mũi cứng đờ: "Ngươi nói bậy bạ gì đấy!"
"Đại ca à, nói cho cùng thì ta cũng chỉ kém đại ca ba tuổi thôi, thiếu niên tầm tuổi chúng ta hay làm những gì... Ngươi có thể giấu được mẫu thân, nhưng sao có thể qua mắt ta được." Ninh Uyên tỏ vẻ thấu hiểu vô cùng, từ từ nói: "Sách trên tay đại ca tuy có bìa ghi "Mạnh tử", nhưng cũng chỉ là cái bìa mà thôi. Nếu ta đoán không nhầm, thì nội dung bên trong là "Bí quyết tình trường" rất nổi tiếng gần đây của Ôn tiên sinh đúng không?"
Mặt Ninh Trạm hết đỏ lại trắng, nhưng thấy Ninh Uyên thân thiện vô cùng, không hề kinh ngạc hay ghê sợ chút nào, hắn bèn dịu đi, nhưng vẫn tỏ ra lạnh nhạt: "Sao ngươi nhận ra được?"
Y cười nói: "Là đại ca không cẩn thận đó thôi. Chữ trong sách khá lớn, mắt đệ lại tinh, vô tình liếc thấy câu "Hai người trên giường đã cởi sạch xiêm y" kinh điển trong quyển "Bí quyết tình trường" nên mới biết đấy chứ."
Ninh Trạm nhướn mày: "Chẳng lẽ... ngươi cũng đọc quyển này rồi?"
"Tất nhiên rồi. Về kiểu sách thế này thì Ôn tiên sinh là người nổi tiếng nhất, "Bí quyết tình trường" lại càng nổi danh khắp thiên hạ, có nam tử nào là không lén giấu một quyển trong phòng chứ." Ninh Uyên nháy mắt với hắn: "Tiếc là tuy nó đặc sắc thật, nhưng cũng là hàng cũ từ mấy năm trước rồi. Gần đây Ôn tiên sinh mới ra một quyển mới, tên là "Long dương mười tám thức", nội dung có thể nói là... một lời khó tả hết được." Y lắc lắc đầu, chậc lưỡi hai tiếng.
Nghe vậy, mắt Ninh Trạm sáng bừng lên.
Quanh năm hắn toàn nằm trên giường, có thể vì bức bối từ bé, lại chẳng có gì để giải trí, nên mới tìm thú vui từ chính cơ thể mình, rồi sa vào đó lúc nào không biết. Khi thiếu gia nhà khác học tứ thư ngũ kinh, thì hắn chỉ có hứng thú với chuyện giường chiếu. Tiếc là Nghiêm thị quản hắn quá chặt, ngay cả quyển sách trên tay hắn bây giờ cũng là do hắn tốn một đống tiền sai hạ nhân lén lút mua về. Lúc nào cũng phải giấu giấu diếm diếm, thậm chí còn bọc bìa "Mạnh tử" ở ngoài để tránh bị phát hiện.
Nay thấy Ninh Uyên không chỉ biết về chuyện này, mà còn trông rành rẽ vô cùng, làm hắn nhất thời sinh ra cảm giác "đồng đạo đây rồi!". Hắn dịu đi hẳn, vội vàng đứng lên: "Đệ đệ mau ngồi đi! Đệ vừa nói gì cơ, Ôn tiên sinh mới ra sách mới à?"
Thân là đích tử, Ninh Trạm luôn luôn xem thường thứ tử thứ nữ trong nhà. Vậy nên khi Nghiêm thị bảo hắn phải "chăm sóc" vị tam đệ này thật tốt, hắn cũng vui vẻ làm theo. Ai ngờ tam đệ lại thú vị thế này, làm hắn tò mò quá đỗi, vứt hết những gì Nghiêm thị dặn dò ra sau đầu.
"Chẳng lẽ đại ca không biết ư?" Ninh Uyên vờ kinh ngạc.
"Ôi... Sức khỏe ta thế này, mẫu thân cùng lắm chỉ cho ta đi dạo trong nhà thôi, sao có thể cho ta ra ngoài được." Ninh Trạm tò mò không nhịn nổi, dí sát vào người Ninh Uyên: "Nói cho ta biết đi, sách mới của Ôn tiên sinh viết gì thế?"
"Chuyện đó hả..." Y cố ý dài giọng, chỉ vào cuốn "Bí quyết tình trường" trên bàn: "Trong sách kia chỉ là mấy chiêu tình thú bình thường giữa nam nữ thôi, nhưng sách mới lại nói toàn về chuyện hoan hảo giữa nam tử. Còn có tranh minh họa nữa cơ, vẽ tỉ mỉ chi tiết vô cùng, cực kỳ mới lạ."
"Hả?!" Ninh Trạm trợn trừng mắt, cảnh giác nhìn quanh thư phòng không một bóng người rồi mới nói: "Có, có thể như vậy sao..."
Hắn vẫn luôn mơ ước thân thể nam tính của Ninh Như Hải, nay lại biết được trên đời có loại sách kỳ diệu như thế, nhất thời phấn khích đến độ tim đập thình thịch.
"Tiếc là..." Thấy Ninh Trạm bị mình thu hút rồi, Ninh Uyên bèn thấp giọng thầm thì cho thêm phần kịch tính: "Sách này bán chạy lắm, lúc nào cũng thiếu hàng, trên chợ đen người ta xào giá cao lắm. May là ba ngày nữa tiệm sách lớn trên phố nhập thêm hàng về, nghe nói là không nhiều lắm, ta đã chuẩn bị tinh thần bị hét giá lên gấp bốn rồi. Nhưng thứ quý giá như thế, có dùng thêm mấy lượng bạc nữa cũng là đáng giá."
"Ba ngày nữa?" Ninh Trạm thoáng khựng lại. Hắn đi qua đi lại trong phòng một chốc, rồi móc ra hai thỏi bạc từ tay áo nhét vào tay Ninh Uyên: "Đệ đệ tốt à, ta có việc này muốn nhờ ngươi. Nếu ngươi đã muốn mua, thì tiện đường mua hộ ta một quyển đi!"
"Ơ..." Ninh Uyên do dự: "Sách này ít lắm, chỉ sợ sãi nhiều cháo ít, ta có muốn cũng lực bất tòng tâm..."
"Ta không thể đích thân ra khỏi phủ được, việc này chỉ có thể nhờ đệ thôi." Ninh Trạm khẩn cầu: "Đệ đệ tốt, là ca ca cầu xin ngươi đấy, có được không?"
"...Thôi được rồi." Dường như Ninh Uyên đã hạ quyết tâm, khẽ mím môi: "Chuyện của đại ca thì cũng là chuyện của ta, ta giúp đại ca là chuyện nên làm."
"Tốt lắm." Hắn đáp: "Mong đệ cẩn thận chút, nhất định đừng để cho mẫu thân biết."
Ninh Uyên gật đầu, tất nhiên rồi.
Ra khỏi thư phòng, y xoa xoa thỏi bạc trong tay, quay lại nhìn hai cánh cửa gỗ mun, thầm cười lạnh một tiếng. Ninh Trạm bắt y đứng nhiều ngày như thế, y cũng chẳng đứng không, mà luôn âm thầm quan sát vị huynh trưởng này từ trên xuống dưới. Y không chỉ nhận ra hắn luôn giả vờ nghiêm túc đọc sách phòng the, mà nhìn vào sắc mặt tái nhợt và quầng mắt thâm sì kia, hẳn là do miệt mài quá độ làm thận bị suy kiệt. Lại có ngày y không rời đi ngay, mà lén trốn dưới bệ cửa sổ, tận mắt thấy Ninh Trạm vừa tɦủ ɖâʍ vừa gọi tên Ninh Như Hải.
Sau cơn khiếp sợ, y nhận ra rằng --- ông trời đã ban cho y một cơ hội rồi.
Nghiêm thị muốn mượn tay Ninh Trạm để làm y mất mặt, nhưng hóa ra lại bày ra một nhược điểm chí mạng ra trước mắt y. Mà cái nhược điểm này... một khi nó bị phanh phui, thì sẽ làm chao đảo cả cái Ninh phủ này.
Nhưng tất nhiên, y sẽ không vén màn nhanh như thế. Phải làm thật từ từ chậm rãi, để bà ta cảm nhận được... cảm giác bị gặm nhấm từng miếng từng miếng như tằm ăn dâu mới được chứ.
---
Ngã: Chợt cảm thấy Ninh Trạm thật ngây thơ, thật vô tri, nhưng vì thế nên cũng thật độc ác. Combo này mà rơi vào tay một người có quyền lực như hắn, thì đúng là mầm mống thảm họa...