Chương 1155

Đặc biệt là Tô Lam, có rất nhiều người mời rượu cô, nhưng tửu lượng của cô rất tốt, uống thế nào cũng không say.

Sau khi bữa tiệc đóng máy kết thúc thì có xe đến đón Tô Lam, mặc dù không say nhưng sau khi uống nhiều rượu như vậy, dưới tác dụng của cồn rượu, Tô Lam cũng có chút hưng phấn.

“Ông Trần, chúng ta về nhà thôi!”

“Vâng thưa mợ chủ.”

Giọng nói quen thuộc này…

Tô Lam lập tức ngồi dậy từ hàng ghế sau, nhoài người về phía sau của ghế lái.

“Chồng ơi! Sao lại là anh!”

Tô Lam lập tức xuống xe rồi chạy tới vị trí ghế phụ, cô ôm lấy cổ Quan Triều Viễn và hôn anh một cái.

Mùi rượu trên người đàn ông có thể khiến đàn ông trở nên nam tính hơn, nhưng mùi rượu trên người phụ nữ lại không giống vậy…

Quan Triều Viễn đẩy mặt Tô Lam ra với vẻ ghét bỏ.

“Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”

“Hì hì, em vui mà! Bọn em đóng máy rồi, em có thể về nhà với anh rồi.” Hai má Tô Lam ửng hồng, đôi mắt cũng híp lại.

Điều này khiến Quan Triều Viễn rất vui.

“Say rồi à?”

“Đâu có! Sao có thể say được chứ? Anh quên mất là từ nhỏ em đã lớn lên trong vò rượu rồi à!”

Tô Lam lớn đến chừng này rồi nhưng chưa ai từng chuốc say được cô.

Tuy nhiên, thường thì người có thể uống được như cô đều là người mà chỉ có bản thân mới có thể tự chuốc say mình.

Quan Triều Viễn mơ hồ cảm thấy có lẽ Tô Lam đã uống hơi nhiều.

“Tô Lam, em ngồi ghế sau đi, nằm ở ghế sau ngủ một lúc, lát nữa là về đến nhà rồi.”

“Em không muốn, em muốn ngồi cùng anh!”

Một tay Tô Lam vỗ lên đùi Quan Triều Viễn, cô đặt tay vào phía trong bắp đùi của anh, không chịu buông ra.

Quan Triều Viễn đang lái xe chỉ cảm thấy cả người mình căng cứng, anh bỏ tay Tô Lam ra đi.

“Đừng lộn xộn, anh đang lái xe đấy!”

“Em đâu có lộn xộn, em nhớ anh, chồng à, em rất rất nhớ anh.” Tô Lam lại sáp lại gần.

Nếu không phải là ghế lái cách ghế phụ một khoảng, hơn nữa ở giữa cũng có đồ vật ngăn cách thì có lẽ Tô Lam đã nhào tới đây rồi.

Tô Lam sờ đùi Quan Triều Viễn, ánh mắt dần trở nên mơ màng.

“Chồng à, em thật sự rất yêu anh, anh có biết không? Bây giờ em chỉ còn mỗi anh thôi, anh đừng bao giờ rời xa em.”

Quan Triều Viễn nhìn thẳng về phía trước, anh không dám nhìn Tô Lam, trong lòng chợt cảm thấy chua xót.

“Đừng nói linh tinh nữa.”

“Em đâu nói linh tinh, những gì em nói đều là sự thật. Thực ra em biết anh đã làm rất nhiều điều cho em, trong khoảng thời gian vắng bóng Kiêm Mặc, anh vẫn luôn trông nom em, thật ra em đều biết, cái gì em cũng biết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play