Chương 91

Nhìn khuôn mặt Tô Lam vẫn đỏ rực như trước.

Không đúng!

Vì sao mặt của cô lại bên to bên nhỏ?

Quan Triều Viễn liền đứng dậy, mấy y tá lập tức đứng thẳng lưng, không dám thở mạnh.

Quan Triều Viễn dựa lại gần khuôn mặt của Tô Lam, nhìn cẩn thận: “Mấy người lại xem xem, mặt của cô ấy bị làm sao?”

Vì sốt cao nên cả người Tô Lam đều đỏ bừng, khuôn mặt càng như thế, che đi bên mặt bị đánh của cô.

Các y tá không dám động đậy, có người to gan đi tới, nhìn kĩ, không giống sưng bình thường, mà bên trái sưng, bên phải không sưng, mức độ đỏ cũng không giống nhau.

Không nhìn kĩ quả thật không thấy được!

“Chủ tịch Quan, mặt của cô gái này có lẽ là bị đánh, không giống bệnh trạng gì”

“Bị đánh?” Mặt Quan Triều Viễn liền trầm xuống.

Y tá run run gật đầu: “Ngài nhìn kĩ xem, vẫn có thể thấy vết bàn tay mờ mờ”

Quan Triều Viễn lại nhìn mặt Tô Lam lần nữa, còn không phải sao! Vết bàn tay!

Anh nhanh chóng đứng dậy, các y tá đều câm như hến.

Quan Triều Viễn lại lướt qua bọn họ, đi thẳng ra ngoài, Doãn Cẩn ở ngoài cửa.

“Cậu lập tức đi điều tra hôm nay quay phim rốt cuộc có chuyện gì cho tôi!” Giọng Quan Triều Viễn trầm thấp, rõ ràng đang đè nén lửa giận trong lòng.

Thế mà lại có người dám đánh người phụ nữ của anh!

Không muốn sống nữa à?

Suy cho cùng, Tô Lam là vợ trên giấy tờ của anh!

Đánh lên mặt cô, không phải là đánh lên mặt anh sao?

“Vâng! Chủ tịch Quan, tôi lập tức đi điều tra!” Doãn Cẩn lập tức rời đi.

Quan Triều Viễn lại đi vào phòng bệnh, các y tá ai nấy đều mở to mắt nhìn Tô Lam.

“Các cô, ra ngoài đi” Quan Triều Viễn xua tay.

Các y tá đều nhấc chân chạy, giống như thấy ma vậy.

“Chờ chút!” Quan Triều Viễn lại đột nhiên hét lên.

Đám y tá phản ứng rất nhanh, lập tức đứng tại chỗ, chân như đóng đinh trên mặt đất.

“Mặt cô ấy sưng rồi, đi lấy ít thuốc qua đây, sau đó đều đi đi”

Đám y tá lại vội vàng chạy ra ngoài, cuối cùng phái một người to gan nhất đưa thuốc tới.

Cô y tá cúi đầu run cầm cập đưa thuốc lên rất cao.

Quan Triều Viễn cầm lấy thuốc: “Dùng thế nào?”

“Chính là.. bôi thuốc lên mặt, nhẹ nhàng xoa bóp, không có thuốc đặc trị nào cho loại vết thương này, chỉ là làm thông máu tan bầm thôi” Cô y tá lắp bắp trả lời.

“Được rồi, ra ngoài đi”

Cô y tá nhấc chân đi ra Quan Triều Viễn cầm thuốc trong tay, ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Lam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play