Chương 707

“Trẻ con nhà nghèo phải làm việc nhà từ sớm mà, từ nhỏ tôi đã quen rồi. À, mọi người chờ một lát.”

Tô Lam vội vàng lên tầng, rồi lại vội vàng đi xuống.

Trên tay cô cầm hại bao lì xì lớn, hai bao lì xì nhỏ, tổng cộng là bốn bao.

Cô đưa cho dì Phương một bao lớn, một bao nhỏ.

“Bao lớn là ông xã tôi gửi mọi người, bao nhỏ này là của tôi. Tiền không nhiều, coi như một chút tấm lòng của chúng tôi”

Dì Phương hoảng sợ, vội vàng từ chối.

“Không được đầu mợ chủ, không được! Chúng tôi làm cho nhà họ Ôn lương vốn đã cao hơn những nhà khác nhiều rồi, tới đây phục vụ mợ chủ, chúng tôi cũng nhận nhiều hơn lúc trước ở bên kia nên cũng đã rất hổ thẹn. Lúc mợ chủ không ở nhà, chúng tôi cũng vẫn được nhận tiền như bình thường.”

Dì Phương lại nhét bào lì xì vào tay Tô Lam.

“Dì Phương, bảo dì nhận thì dì cứ nhận đi, mọi ngời cũng vất vả rồi. Năm nay về nhà thì mua ít đồ cho gia đình, đây là chút tấm lòng của chúng tôi. Tết mà, ai cũng muốn gặp điều tốt lành!”

Tô Lam vẫn nhét bao lì xì vào túi dì Phương.

“Đội ơn mợ chủ, mợ ở hiền sẽ gặp lành.”

“Vậy tôi sẽ nhờ vào lời chúc tốt lành này của dì nhé!” Tô Lam tinh nghịch nháy mát.

Sau đó cô lại đưa hai bao lì xì một lớn một nhỏ cho Lê Hoa.

“Mợ chủ, vậy tôi không khách sáo nữa nhé!”

Lê Hoa vui mừng phấn khởi cất bao lì xì vào túi.

Buổi chiều, dì Phương và Lê Hoa xách hành lý ra về.

Nhàn rỗi không có việc gì làm nên Tô Lam đưa Tô Kiềm Mặc đến trung tâm thương mại, Tết đến đương nhiên sẽ mặc quần áo mới.

Trung tâm thương mại có rất nhiều người, không khí năm mới ở khắp muôn nơi.

“Chị à, đây là lần đầu tiên em được đón Tết vui thế này!” Tô Kiềm Mặc trông rất hào hứng.

“Chị cũng vậy, cuối cùng chúng ta cũng có thể đón Tết một cách vui vẻ, thoải mái. Hôm nay em muốn mua gì, chị sẽ mua cho em hết!”

“Chị, không phải gần đây chị đang mở cửa hàng bánh ngọt với người khác sao? Tiền đã đầu tư vào đấy hết rồi, vẫn nên tiết kiệm một chút thì hơn.”

“Yên tâm đi, tiền dự tiệc tối đã vào tài khoản chị rồi, những năm trăm nghìn cơ, cộng với số tiền còn lại trước đó, đủ cho em tiêu xài”

Tô Kim Mặc nở nụ cười sung sướng: “Vậy em không khách sáo nữa nhé!

Chẳng mấy chốc, trong tay hai chị em đã có túi lớn túi nhỏ, sau đó hai người cùng mang chiến lợi phẩm về nhà.

Không có gì Phương và Lê Hoa ở nhà, căn nhà trống vắng vẻ hơn nhiều.

Nhưng có hai con quỷ nghịch ngợm Cát Tường và Như Ý thì ngôi nhà vẫn khả náo nhiệt.

Đến ngày hai mươi chín tháng chạp Quan Triều Viễn mới thực sự được nghỉ ngơi, ngày nghỉ của nhân viên cũng bắt đầu từ ba mươi Tết kéo dài đến ngày mùng sáu tháng giêng.

Tết Nguyên Đán với Quan Triều Viễn mà nói cũng là một kỳ nghỉ tương đối dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play