Chương 5136

Dù sao, thực sự muốn gọi cảnh sát, thì ngay sau khi chịu ưc hiếp cô ta đã báo cảnh sát rồi.

Tại sao chỉ trong một tuần ngắn ngửi lại xảy ra tình huống này một lần nữa?

Nói không chừng là hai vợ chồng trẻ đùa giốn, nhất thời mất đi chừng mực.

Suy nghĩ theo hướng này, bác sĩ không có ý định tiếp tục với vấn đề có nên gọi cảnh sát hay không, thay vào đó, anh ta nói: “Tôi nghĩ với tư cách là bạn bè của cô ấy, mọi người cần phải luôn luôn quan tâm sát sao đến vấn đề tinh thần của cô ấy, tốt nhất là có thể tiến hành khai thông tâm lý cho cô ấy ở một mức độ nhất định.”

“Ngoài ra, chúng ta cũng phải có biện pháp tránh thai kịp thời. Dù sao những vết thương khác trên cơ thể cũng có thể lành, nhưng về mặt tâm lý cũng có thể phải mất thêm một thời gian nữa.”

Sau khi nghe những lời của bác sĩ, Tô Lam im lặng một lúc lâu.

Một lúc lâu sau, trong ánh mắt lúng túng và mất tự nhiên của bác sĩ, cô mới nói: “Cảm ơn bác sĩ, tôi hiểu rồi.”

Hai người vai kê vai cùng nhau bước ra khỏi văn phòng của bác sĩ.

Tô Lam đi bên cạnh Quan Triều Viễn, bước chân nặng nề và có chút đờ đân.

Hai người họ cứ như vậy chậm rãi đi về phía trước, các y tá và bệnh nhân ra vào trong hành lang của bệnh viện, gần như là theo bản năng đều nhìn về phía họ.

Dù sao Quan Triều Viễn quá đẹp trai, Tô Lam cũng quá xinh đẹp, hai người này đứng chung với nhau thực sự quá bắt mắt.

Sau khi ra khỏi văn phòng bác sĩ, Quan Triều Viễn phát hiện lông mày của Tô Lam vẫn luôn cau lại, hơi thở trâm lặng ra khắp cơ thể.

Quan Triều Viễn vốn dĩ không định để tâm đến những chuyện tọc mạch này, nhưng anh không muốn thấy Tô Lam vừa mới mang thai không lâu đã phải lao tâm về chuyện này.

Anh trực tiếp duôi tay phải ra, ôm lấy vòng eo thon thả của cô vào lòng.

Tô Lam nhất thời không có phòng bị, cả người ngã vào ngực anh.

Cô vô thức đưa tay đỡ ngực anh, trong giọng điệu còn mang theo chút kinh hãi, trách măng: “Anh đang làm gì đấy?”

Quan Triều Viễn nhìn xuống cô, hỏi một cách thản nhiên: “Có cần anh ra mặt thay bạn em xử lý tên đó không?”

Sau khi nghe điều này, Tô Lam bất ngờ căn chặt môi, biểu cảm trên khuôn mặt cô trở nên cứng ngắc.

Cô ngẩng đầu lên, cau mày với Quan Triều Viễn.

Nhưng trước khi cô kịp lên tiếng, Quan Triều Viễn đã nói trước: “Không được phép đổ oán giận của người khác lên người anh, có nghe thấy chưa?”

Tô Lam cau mày, trừng mắt nhìn anh, với giọng điệu có vài phần bực bội: “Hừ, nghe có vẻ như ông chủ Lệ của chúng ta chưa từng làm ra loại chuyện cưỡng ép như vậy!”

Nói xong, Tô Lam đẩy anh ra, quay người đi về phía phòng bệnh của Nguyên Phương Thảo.

Quan Triều Viễn nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô liền biết được, sau khi cô gặp Nguyên Phương Thảo, có lẽ là nghĩ tới trước kia khi hai người gặp mâu thuần, bản thân đã ức hiếp cô rất…

Quan Triều Viễn cất bước đuổi theo, anh ôm Tô Lam vào lòng.

Giọng nói trâm thấp, khàn khàn vang lên bên tai cô: “Được rồi, được rồi, chẳng phải những chuyện trước đây đã qua rồi sao? Lúc đó anh không phải là thừa nhận lôi lầm của mình rồi sao? Chuyện nhỏ nhặt nhạt nhẽo còn muốn trút giận lên người anh, lần trước bài học kinh nghiệm của anh đã đủ lợi hại rồi!” “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play