Chương 5107

Lại càng không thể đổ oan cho một người đàn ông mà mình đã yêu nhiều năm như vậy.

Nhưng nhìn thái độ của Chiến Lưu Thành lúc này, anh ta hình như cũng có vẻ rất bối rối, không giống như đang nói dối.

Tô Lam cắn chặt môi, vươn tay giật lấy danh thiếp: “Anh cho rằng tôi không dám hỏi sao? Tôi bây giờ sẽ đi gọi ngay! Nếu anh dám nói dối tôi, tôi sẽ ngay lập tức gọi cảnh sát!”

Nói xong, Tô Lam lập tức xoay người bước ra ngoài.

Nhưng khi ra đến cửa, cô đột nhiên quay đầu liếc Chiến Lưu Thành: “Tôi cảnh cáo anh, Phương Thảo hiện tại trạng thái tinh thần rất tệ, tuyệt đối không thể chịu thêm một chút kích động nào nữa!”

“Bây giờ nếu như anh đã tình nguyện ở lại đây, vậy thì anh nên bảo vệ cô ấy đàng hoàng. Nếu cô ấy xảy ra bất kỳ chuyện gì dù là nhỏ nhất, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”

Chiến Lưu Thành cúi đầu im lặng, không nói chuyện với Tô Mạt Mạt.

Đồng thời, ở trong đại sảnh của một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.

Quan Triều Viễn đang khoanh tay ngồi trên ghế sofa, ở một góc cũng không được coi là quá dễ nhận thấy.

Vẻ mặt của anh rất lạnh lùng, như thể anh đang đợi ai đó.

Khi nhìn đồng hồ lần thứ ba, khuôn mặt anh đã rất mất kiên nhẫn.

Đúng lúc này, có một bóng người cao lớn ở cửa càng ngày càng tiến gần.

Người đàn ông mặc bộ y phục đen tuyên, vẻ mặt lạnh lùng, toàn thân có một cô áp lực cực kỳ mạnh mẽ.

Anh ta nhìn xung quanh bằng ánh mắt lạnh lùng và sâu thắm của mình, nhanh chóng nhận ra Quan Triều Viễn đang ngồi trong góc, liền bước tới.

“Tôi hình như không hề đến muộn.”

Có lẽ là do nhìn thấy vẻ không hài lòng và thậm chí có chút nóng nảy trên khuôn mặt của Quan Triều Viễn, người đàn ông đã nói với một giọng điệu giều cợt.

Sau khi nghe thấy giọng nói này, Quan Triều Viễn ngẩng đầu lên, nhìn sang.

Tiếp cận anh hông phải ai khác, mà chính là Chiến Minh Khoa đại ca của nhà họ Chiến.

Anh ta cứ như vậy trực tiếp đi thẳng đến chỗ Quan Triều Viễn, co chân lại, ngồi xuống đối diện với anh.

Hai người này giống như là người có thù từ kiếp trước, lại ngồi đối mặt với nhau như vậy, đây thật sự còn là lần đầu tiên.

“Tôi muốn tìm một người.”

Quan Triều Viễn đi thẳng vào vấn đề, thậm chí không định nói một câu khách sáo nào.

Và Chiến Lưu Thành từ trước tới nay cũng không quen với việc ăn nói khách sáo.

Đặc biệt là khi người đàn ông ngồi đối diện với anh ta là Quan Triều Viễn, anh †a lại càng không mấy quan tâm: “Lục Mặc Thâm đã gọi cho tôi.”

Quan Triều Viễn cau mày, chăm chú nhìn anh ta, không hề nói gì.

Và Chiến Lưu Thành dường như cũng không sợ ánh mắt của anh, nhẹ nhàng đáp lại: “Tôi biết anh đang tìm ai, cho nên lần này tôi trực tiếp mang hắn qua đây.”

Những lời này của Chiến Lưu Thành khiến vẻ u ám trên mặt Quan Triều Viễn dừng lại một chút.

Anh dường như không ngờ Chiến Lưu Thành lại có hành động như vậy.

Anh vốn tưởng rằng bản thân tìm anh ta nhờ giúp chuyện này, anh ta nhất định sẽ đưa ra nhiều yêu cầu.

Nhưng anh không ngờ rằng lần đầu tiên anh ta lại trực tiếp đưa người đó đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play