Chương 5089

Cô vô cùng cạn lời mà cầm điện thoại lên, lắc lắc điện thoại về phía Quan Triều Viễn cho anh nhìn màn hình điện thoại của mình: “Anh nhìn xem nè! Đều tại anh hết đấy, nếu không phải anh xin nghỉ phép cho anh, thì người ta cũng sẽ không gọi điện thoại tới cho em đâu đói”

Vốn dĩ Tô Lam chỉ định phàn nàn mấy câu mà thôi, nhưng lại không hề ngờ được rằng Quan Triều Viễn lại trực tiếp vươn tay ra lấy cầm lấy chiếc điện thoại của cô luôn.

Thậm chí anh ấy còn nhấn nút trả lời ngay lập tức: “Alo?”

Giọng đàn ông vừa trầm thấp vừa gợi cảm mà lại giàu từ tính này, khiến cho cô bé lễ tân ở bên đầu dây kia điện thoại ngây người ra lập tức.

Đầu óc cô trống rỗng trong vài giây, nhưng cô đã tỉnh tạo lại ngay lập tức.

Ngoại trừ Quan Triều Viễn có thể trả lời điện thoại di động của Tô Lam, e rằng cũng không có bất kỳ ai dám chạm vào nó đâu.

Vì vậy, cô ấy đã phản ứng lại ngay lập tức, nhưng khi cô ấy lên tiếng lại lần nữa, thì cô ấy đã hưng phấn tới mức đầu lưỡi cũng quấn hết vào nhau, thậm chí giọng nói của cô ấy cũng trở nên lắp ba lắp bắp, nói chuyện không được rõ ràng: “Cái đó… nam thần, à, không phải không phải, anh Quan, cho tôi hỏi… hỏi một chút…”

Trong đầu Thu Huyền thoáng chốc trở nên trống rỗng, thậm chí cô còn có hơi nghỉ hoặc mà bắt đầu lẩm bẩm: “Không phải chứ, vừa nấy tôi đang định hỏi cái gì nhỉ?”

Bởi vì Quan Triều Viễn trực tiếp nhấn nút loa ngoài trên điện thoại, cho nên hai người Tô Lam và Quan Triều Viễn đều nghe thấy tất cả giọng nói lẩm bà lẩm bẩm của Thu Huyền.

Tô Lam đang ngồi đối diện bàn ăn che mặt mình lại không nói nên lời.

Phải biết rằng, cái cô nhóc Thu Huyền này được cô đích thân phỏng vấn tuyển chọn vào công ty, sao chẳng được nước nôi gì vậy cơ chứ.

Chẳng qua chỉ là được nghe máy nói chuyện với một Quan Triều Viễn mà thôi, có cần phải căng thẳng tới mức nói chuyện cũng không rõ ràng được như vậy không hả?

Tuy răng cô cũng biết chồng của mình có sức hấp dân tới mức như thế nào, tài giỏi đến mức như thế nào.

Nhưng nói thẳng ra, Thu Huyền cũng có thể được coi là đã nhìn thấy Quan Triều Viễn vài lần rồi có được không, tại sao lại chẳng sinh ra chút hệ miễn dịch nào vậy chứ?

Đây chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi, nếu sau này còn gặp mặt nhau thật sự nữa, thì không biết được sẽ xảy ra chuyện gì luôn!

Thật là xấu hổ thay cho cô ấy!

“Cô muốn tìm Tô Lam à?”

Sau khi được Quan Triều Viễn nhắc nhở, Thu Huyền cuối cùng cũng tỉnh táo lại Cô ấy nhanh chóng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, anh Quan, tôi muốn tìm Tô Lam”

Tô Lam nghe điện thoại như vậy đang định đứng dậy giật lấy điện thoại, nhưng ai biết được rằng Quan Triều Viễn lại dứt khoát đứng dậy luôn: “Cô ấy đi tắm rồi, có chuyện gì thì cứ nói với tôi là được, tôi nhớ là tôi đã gọi điện xin nghỉ phép cho cô ấy rồi.”

Khuôn mặt của Thu Huyền ở đầu dây bên kia rõ ràng là trở nên cứng đờ, nhất thời khiến trái tim nhỏ bé của cô đập thình thịch vọt tới tận trên cổ họng.

Thôi xong rồi xong rồi, nghe giọng điệu này của nam thân thì nhất định là tức giận rồi.

Ban nấy anh ấy vừa nói là Tô Lam đi tắm, sắp tới giữa trưa luôn rồi, còn đi tăm cái gì nữa vậy?

Chăắc chăn là vừa mới làm chuyện gì đó không thể miêu tả xong, xem ra cuộc điện thoại này của mình nhất định là đã làm phiền tới chuyện tốt của nam thần rồi!

Chơi ngu rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play