Chương 5080

Cho nên cô chỉ có thể nói mấy lời ám chỉ như vậy thôi.

Dường như Nguyên Phương Thảo cũng nhận ra Tô Lam nói những lời này có gì đó không đúng lắm.

Cô ta nhíu mày, anh mắt vô cùng nghỉ ngờ nhìn về phía cô: “Tô Lam, chị muốn nói gì? Có phải chị biết chuyện gì đó không?”

Tô Lam cười cười giải thích: “Tôi cũng không có ý gì khác, ý của tôi là trong thời gian ba năm ròng rã này mà anh ta cũng không chủ động hẹn gặp cô, bây giờ tự nhiên lại đối xử ân cần với cô như vậy làm tôi cảm thấy hơi lo lắng, liệu anh ta có…”

Tô Lam còn chưa kịp nói hết thì đã thấy sắc mặt của Nguyễn Phương Thảo thay đổi chỉ trong nháy mắt.

Hơn nữa còn trở nên rất khó chịu và có vẻ chống lại lời cô nói: “Tô Lam, tôi biết chị vẫn luôn muốn tốt cho tôi, lo lắng cho tôi, cũng sợ tôi bị lừa gạt, nhưng tôi thực sự rất hiểu con người anh ấy.”

“Anh ấy là một người đàn ông cực kỳ tỏa sáng, cực kỳ ấm áp và cũng vô cùng chính trực, anh ấy tuyệt đối sẽ không lừa gạt tôi đâu!”

Tỏa sáng? Ấm áp? Chính trực?

Khi Nguyễn Phương Thảo dùng ba †ừ này để miêu tả Chiến Lưu Thành thì Tô Lam hoàn toàn sợ đến ngây người.

Nói thế nào thì cô và Chiến Lưu Thành cũng đã đối mặt với nhau mấy lần.

Nhưng những thứ toát ra từ người đàn ông kia chỉ có sự âm u lạnh lùng như băng giá từ trong xương cốt và cả sự tàn nhãn hung bạo của anh ta.

Ấm áp, tỏa sáng và chính trực, ba từ này căn bản không thể liên quan gì đến loại đàn ông này.

Nhưng càng như vậy thì càng có thể chứng minh rốt cuộc tâm tư của Chiến Lưu Thành thâm trầm cỡ nào, đen tối ra Sao.

Đủ để lừa Nguyễn Phương Thảo quay đi quay lại vòng quanh.

“Phương Thảo, cô chắc chăn người cô nói đến chính là Chiến Lưu Thành thật sao?”

Tô Lam nghi ngờ lên tiếng hỏi.

Nhưng hình như sự nghỉ ngờ này của cô đã bất chợt chạm vào dây thần | kinh vô cùng mãn cảm của Nguyễn Phương Thảo.

Vốn dĩ sắc mặt của Nguyễn Phương Thảo còn đang tràn đầy sự chờ mong, nhưng sau khi bị cô hắt nước lạnh vào hết lần này đến lần khác thì biểu cảm trên mặt cũng bắt đầu trở nên hơi khó coi.

Ngay cả lúc mở miệng nói chuyện với cô thì giọng nói cũng trở nên lạnh đi vài phần: “Tô Lam, tuy rằng thời gian hai người chúng ta quen biết cũng không quá dài, nhưng tôi chưa từng giấu diếm chị chuyện tôi để tâm đến Chiến Lưu Thành nhường nào.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Chị cũng biết tôi đợi cuộc điện thoại này của anh ấy, đợi ba năm trời rồi, không nói những thứ này, nói thẳng ra, cho dù lần này anh ấy tiếp cận tôi là có ý đồ riêng thì tôi cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận!”

“Nhưng Phương Thảo, tôi lo người bị tổn thương sẽ là cô…”

“Tô Lam, chị không cần nói những chuyện này nữa! Chị biết không, tự nhiên người nói chuyện vô căn cứ như chị đến đổ lõi cho một người, mà người đó lại là người quan trọng và hoàn hảo nhất trong trái tim tôi, mỗi từ mà chị nói ra mới là sự tổn thương lớn nhất đối với tôi, chị có hiểu không?”

“Nếu như chị thật sự coi tôi là bạn bè thì sau này mong chị đừng nói những lời như vậy nữa.”

Đây là những lời nặng nề nhất mà Nguyễn Phương Thảo đã nói với Tô Lam kể từ sau khi hai người bọn họ quen biết nhau.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play