Chương 4951

Nguyễn Bảo Lan lại cúi đầu. Nếu Thẩm Tư Huy đã muốn ép cô ta ở lại nhà họ Thẩm, vậy cô ta sẽ yên phận ở lại nhà đó cho tới khi sinh con ra. Chờ con ra đời rồi, cô ta sẽ tìm cơ hội ôm con cao chạy xa bay, vĩnh viễn không quay trở lại.

Tất nhiên cô ta không nói những lời phía sau với Tô Lam, cô ta sợ Tô Lam sẽ lo lắng.

Tô Lam nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô cầm tay của Nguyễn Bảo Lan lên: “Bảo Lan này, cho dù cô có quyết định như thế nào thì tôi cũng sẽ tôn †rọng cô, nếu như cô cần giúp đỡ gì thì nhớ phải tìm đến tôi đấy!”

Đối diện với ánh mắt chân thành của Tô Lam, trên mặt Nguyễn Bảo Lan cũng xuất hiện nụ cười ấm áp: “Tôi sẽ nhới”

Ngay khi Tô Lam và Nguyễn Bảo Lan cùng nhau xuống dưới tầng, cô đảo mắt thấy ngay một chiếc xe việt dã màu đen đỗ ở bên đường.

Dường như Thẩm Tư Huy cũng thấy được hai người các cô. Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất xuống xe, đi đến bên cạnh Nguyễn Bảo Lan: “Bảo Lanl”

Nhưng Bảo Lan lại lờ người đàn ông này, xem anh ta như không khí, cứ như | hoàn toàn không nhìn thấy anh ta.

Cô ta chỉ quay người nhìn về phía Tô | Tô Lam: “Vậy tôi đi trước nhé Tô Lam, hôm nào gặp lại!”

Tô Lam gật gật đầu. Nguyễn Bảo Lan xoay người đi, nhẹ bước chân đi về phía xe việt dã.

“Bảo Lan, em đi chậm thôi, bây giờ em đang mang thai không thể đi nhanh được!”

Thẩm Tư Huy chạy theo cô ta, trên mặt là sự nhiệt tình.

Chỉ tiếc là Nguyễn Bảo Lan không thèm quay đầu mà leo thẳng lên chiếc xe việt dã màu đen kia luôn.

Tô Lam cứ đứng ở đó, thấy Thẩm Tư Huy lúc nào cũng mắt cao hơn đầu này lại như một con chó lông xù chạy theo sau Nguyễn Bảo Lam, trong lúc nhất thời cảm thấy không biết nên nói sao. Bây giờ cho dù anh ta có ninh nọt đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi bản chất cặn bã của anh ta được.

Tô Lam nén cơn giận xuống, lên đường quay về nhà.

Trong suốt quãng đường này, cô vẫn luôn suy nghĩ trong lòng, phải làm sao mới có thể trả mối nợ này với Quan Triều Viễn đây.

Chuyện Nguyễn Bảo Lan đi nước Minh Hoàng phẫu thuật chắc chắn là do Quan Triều Viễn lén đi mách!

Trong nhà anh bắt nạt mình thì thôi đi, bây giờ còn kéo theo cả Nguyễn Bảo Lan, đúng là càng nghĩ càng tức!

Đợi đến lúc cô về đến nhà, Lâm Mộc đã nấu nướng xong xuôi.

Quan Triều Viễn ôm mấy bé con ngồi trên ghế sô pha, chờ Tô Lam tăng ca về thì ăn cơm cùng nhau.

Tô Lam vừa vào cửa đã thấy Quan Triều Viễn ngồi trên ghế sô pha. Anh dùng ánh mắt cực kỳ dịu dàng nhìn cô, sau đó đứng dậy đi đến cạnh bàn ăn: “Về rồi à, rửa tay ăn cơm đil”

Mấy đứa bé cũng vừa rửa tay chuẩn bị ngồi vào bàn, thế nhưng Tô Lam vân luôn lạnh lùng, cô cáu bản trừng Quan Triều Viễn, hầm hừ nói: “Tức đến mức no luôn rồi, không ăn!”

Nói xong lời này, cô dứt khoát xoay người đi, chạy bịch bịch lên tâng.

Chỉ còn lại mấy cha con đưa mắt nhìn nhau.

“Ai trong số các con chọc mẹ tức giận?”

Quan Triều Viễn cau mày, nhìn chằm chằm vào mấy đứa bé, sắc mặt không Vui.

Ba đứa trẻ vô cùng ăn ý mà lườm anh một cái đây khinh khỉnh: “Cha, cha đừng có vừa ăn cướp vừa la làng được không? Rõ ràng là mẹ đang giận cha mà?”

“Vậy à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play