Chương 4941

Nhưng mà lúc này, bên trong tỏa ra luồng khí lạnh khiến người đứng gần cảm thấy ngạt thở: “Cô Bạch bị lãng tai hay mắt bị mù?”

Nói cô ta lãng tai vì cô ta nghe rõ Mộ Nhất Vi gọi anh ấy là cha rồi mà còn hỏi.

Nói mắt cô ta mù vì hầu như ai nhìn dáng vẻ của Mộ Nhất Vi cũng thấy có năm phần giống Tô Duy Nam.

Hễ hai người đứng gần nhau, nhìn một cái cũng đủ biết mối quan hệ của hai người là gì.

Nhưng mà cô Bạch này lại nghi ngờ.

Sau khi Bạch Sương nghe được giọng nói lạnh như băng của Tô Duy Nam, cả người sững sờ.

Người đàn ông này một giây trước vừa cười dịu dàng với cô ta, thoáng cái trở mặt à?

Lúc này, sát khí cuồn cuộn quanh người anh ấy.

Giống như vừa bước ra khỏi địa ngục, khiến người khác nhìn thấy là lùi lại.

Hiện tại Tô Duy Nam vẫn vô cùng đẹp trai, nhưng lại mang đến cho người †a cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Đột nhiên Bạch Sương cảm thấy chân mình mềm nhũn, cô ta mở miệng nói mà nơm nớp lo sợ: “Thì ra…thì ra anh là cha của Mộ Nhất Vĩ, tôi còn nghĩ…tôi còn nghĩ cô bé…”

“Cô Bạch, cô vừa nói Mộ Nhất Vi vốn không có cha, vậy cô có thể nói xem tôi là ai?”

Sau đó Tô Duy Nam lại mở miệng, giọng nói trầm thấp.

Cô Bạch chỉ cảm thấy mình bị anh ấy nhìn một cái, máu trong người muốn đông cứng lại: “Anh…tôi thật sự vô cùng vô cùng xin lỗi…”

“Không biết vì sao, người đàn ông trước mặt này tạo cho người ta một áp lực rất lớn.

Kể cả Bạch Sương quen thói được nuông chiều, ngang tàng, nhưng khi thấy anh ấy vần sẽ chùn chân.

Sau khi thấy Tô Duy Nam, trong mắt những bạn nhỏ vốn bị Lâm Tiểu Bàn chỉ huy cùng nhau châm biếm Mộ Nhất Vị không có cha hiện lên vẻ ngạc nhiên và ngưỡng mộ.

Vì cha của Mộ Nhất Vi thật sự quá đẹp trail “Cô Bạch, nếu còn có lần sau, để tôi biết được con gái tôi ở nhà trẻ bị bắt nạt như vậy, mà các người không quan tâm, không hỏi han…”

Tô Duy Nam cứ đứng yên một chỗ, tay bế Mộ Nhất Vi, phong độ nổi bật.

Anh ấy thờ ơ liếc mắt qua nhà trẻ trang trí vô cùng sang trọng, nhếch môi cười lạnh lùng: “Thì chờ nhà trẻ này biến mất đi!”

Không biết vì sao, nếu câu này do người khác nói ra, chắc chắn Bạch Sương sẽ cảm thấy đúng là chuyện cười.

Nhưng bây giờ, câu này được nói ra từ miệng Tô Duy Nam, làm cô ta vô cùng tin tưởng.

Thậm chí Bạch Sương còn cảm thấy nếu như hôm nay cô ta dám nói “không”

với người đàn ông trước mặt này, e rằng cô ta cũng sẽ biến mất theo nhà trẻ luôn.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi đảm bảo với anh, chuyện như thế này tuyệt đối không xảy ra nữa, xin anh yên tâm!”

Bạch Sương nơm nớp lo sợ nhận lỗi với Tô Duy Nam.

Lúc này Tô Lam cảm thấy mình cũng nên lên sàn rồi.

Sau đó cô bước từng bước nhẹ nhàng đến bên cạnh Tô Duy Nam: “Anh, thật trùng hợp, anh cũng đến đón con à?”

Tô Duy Nam nhàn nhạt nhìn Tô Lam.

Lúc sáng nhìn thấy cô và Mộ Mẫn Loan, bây giờ cô lại đột nhiên đến đây.

Tuy trong lòng ngạc nhiên, nhưng Tô Duy Nam vấn biết lễ, hờ hững gật đầu thay câu trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play