Chương 4908

“Được rồi thưa thần tài.”

Sau khi Tô Lam tắt giao diện trò chuyện đi thì đột nhiên cảm thấy mình thật sự rất điên cuồng.

Nhưng bây giờ cô đã bị ép tới mức này, cũng không quan tâm tới việc đi nước cờ hiểm này nữa.

Sau khi tan làm thì Tô Lam trực tiếp đi tới trường mẫu giáo đón Quan Tử Việt, sau đó cùng nhau về nhà.

Khi cô vừa về tới nhà thì phát hiện chỉ có Lâm Mộc đang trông hai đứa bé, bận trước bận sau.

Tô Lam nhìn khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Quan Triều Viễn đâu cả.

Đúng lúc này, Lâm Mộc đi ra từ phòng bếp, bà ấy nhìn thấy Tô Lam đang đưa mắt tìm kiếm thì mở miệng nói.

“Cô chủ, lúc đầu cậu chủ có về nhưng nhận được điện thoại rồi lại đi ra ngoài rồi. Cậu ấy nói với tôi rằng có thể sẽ không trở lại ăn cơm.”

Tô Lam gật đầu rồi thở dài một hơi, mặc dù cô vẫn còn tức giận Quan Triều Viễn vì chuyện ngày hôm qua.

Nhưng nếu như muốn cô cứ nhăn mày nhăn mặt khi đối diện với gương mặt hoàn hảo không chút tì vết đó thì đúng là cô không thể làm được.

Bây giờ Quan Triều Viễn có việc đi ra ngoài, không ở nhà, điều này khiến cho Tô Lam cảm thấy càng thêm thoải mái.

Quan Tử Việt híp mắt rồi nằm dài trên bàn, cậu bé nói: “Mẹ ơi, vì sao vừa rồi bà Lâm Mộc nói rằng cha không trở về ăn cơm mẹ lại thở phào một hơi chứ? Có phải là mẹ và cha cãi nhau đúng không ạ”

Tô Duy Hưng đi ra từ phòng bếp, trong tay vẫn còn cầm một cái đùi gà, sau đó cậu bé cuộn chân ngồi trên ghế sô pha mà chơi trò chơi trên mạng.

Dường như cậu bé chẳng hề có chút hứng thú gì với những chuyện xảy ra ở bên ngoài vậy.

Tô Mỹ Chi bê một ly nước tới bên cạnh em trai mình rồi xoa xoa đầu cậu bé mà nói: ‘Chuyện của người lớn, con nít hỏi nhiều thế làm gì hả?”

Chỉ có Tô Lam âm thầm giật mình, sao mà Quan Tử Việt có thể quan sát tỉ mỉ đến thế chứ?

Tô Lam không muốn để con cái biết rằng mình và cha bọn chúng giận nhau nên chống cằm rồi cười mà nói: “Con nói gì thế chứ? Tình cảm của cha và mẹ rất tốt, phải nói là thêm đường vào mật. Sao mà cha mẹ có thể cãi nhau được chứ?”

Tô Duy Hưng nghe vậy thì rùng mình một cái.

Quan Tử Việt im lặng mà trợn mắt, sau đó quay người đi ra chỗ bàn ăn rồi nói với Lâm Mộc đang bận rộn trong phòng bếp: ‘Bà ơi cháu đói rồi ạ.”

“Thăng nhóc này, vừa rồi con trợn mắt là có ý gì hả?”

Tô Lam không buông tha cho cậu nhóc mà la lên một cách tức tối.

Quan Tử Việt vừa ăn canh bổ vừa nhìn về phía mẹ của mình: ‘Mẹ ơi, nói thế nào thì mẹ cũng là một nhà sản xuất của một công ty truyên hình điện ảnh đúng không?”

“Dì Thúy Vân và cô là những ngôi sao lớn như thế, biết diễn kịch như thế thì ít nhiều gì mẹ cũng bị đồng hóa một chút chứ?”

“Mẹ biết nụ cười vừa rồi của mẹ giả dối tới mức nào không? Đúng là không biết diễn kịch lại còn bày đặt lừa gạt người khác.”

Tô Lam toát đầy mồ hôi.

Thôi được rồi, cô lại thua dưới tay thăng nhóc hư đốn này thêm một lần nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play