Chương 4878

Nói xong, ông ấy nhìn thoáng qua Quan Triều Viễn và những người khác đang đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật: “Có phải là bà muốn con trai của mình chết đi thì bà mới đồng ý từ bỏ ý định của mình?”

Khi bị cha Lục quát mắng một cách không thương tiếc như vậy, ngay lập tức, nước mắt của mẹ Lục không ngừng tuôn rơi.

Bà “Oa” một tiếng mà bật khóc nức nở, hoàn toàn không để ý đến hình tượng cá nhân của mình mà nhào cả người lên trên giường của Lục Mặc Thâm.

Tay của bà run rẩy, muốn chạm vào con trai mình, nhưng rồi lại không dám chạm vào anh ta, bà rất sợ rằng bản thân sẽ không cẩn thận mà đụng phải chỗ đau của anh ta: “Con trai, con trai ngoan, chỉ cần con tỉnh lại thì mẹ sẽ để con thoải mái muốn làm gì thì làm.”

“Không phải là con đã nói muốn kết hôn với Lâm Thúy Vân sao? Mẹ đồng ý với con, cái gì mẹ cũng đồng ý với con.”

“Nhà chúng ta sẽ cưới hỏi đàng hoàng và đưa cô ta vào cửa. Chỉ cần con tỉnh lại, mẹ chỉ muốn con tỉnh lại thôi mà con trai.”

Nhìn thấy dáng vẻ mẹ Lục khóc lóc thảm thiết, cha Lục nhìn về phía y tá và dặn dò: “Cô đưa hai người bọn họ vào phòng bệnh đi và đừng để cho người khác làm phiền bọn họ.”

“Người khác” trong lời nói của cha Lục đương nhiên là đang chỉ đến dì Lục.

Vì vậy, khi Lục Mặc Thâm và Lâm Thúy Vân bị đẩy vào phòng bệnh cao cấp.

Thì ngoài trừ mẹ Lục ra, Quan Triều Viễn, Tần Tấn Tài và Tô Lam đều đi theo vào phòng.

Với một tiếng “lách cách”, cửa phòng đã bị khóa lại.

Cha Lục thậm chí còn nhấn chốt khóa trái cửa.

Ông ấy quay người lại, yên lặng cởi đôi dép lê trên chân của mình ra và cầm chặt trong lòng bàn tay của mình.

Sau đó ông ấy đi đến bên cạnh giường bệnh, không nói lời nào và hung hăng đánh vào cái trán của Lục Mặc Thâm.

“Thằng nhóc thối tha, thằng nhóc hư hỏng này, mày làm như thế để khiến cha sợ hãi sao? Mày nhìn cho rõ, hôm nay cha sẽ đánh chết mày ở đây.”

Sau khi đánh mấy cái dép, Lục Mặc Thâm vừa mới còn đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh thì ngay lập tức ngồi dậy.

Lúc này, anh ta vẫn đang mặc quần áo bệnh nhân và bắt đầu chạy bán sống bán chết: “Ông già, ông có thể cho con chút thể diện có được không?”

Cha Lục bị chọc cho tức giận nhưng cuối cùng vần là bị Tô Lam giữ lại.

Lúc này, ông mới dừng tay.

“Bình thường mày cũng không làm những chuyện như vậy, nhưng lần này mày đã trưởng thành và có tiến bộ rồi đấy.

Cha Lục ném thật mạnh đôi dép xuống đất, thở hổn hển và ngồi xuống ở bên cạnh.

| Trong suy nghĩ của Tô Lam, Lục Mặc Thâm luôn có một hình tượng điềm tĩnh và chín chắn.

Nhưng sau khi cha Lục xuất hiện ở đây, Tô Lam mới phát hiện ra rằng giáo sư Lục cũng có một mặt như vậy.

Lục Mặc Thâm có chút lúng túng mà sờ mũi, sau đó anh ta bước ra từ phía sau Quan Triều Viễn: “Cha, cha cũng biết tính cách của mẹ con là như thế nào rồi mà. Nếu như con không dùng cách này để giải quyết tận gốc thì bà ấy sẽ lại chạy tới đại học Lan Ly để nhảy lầu. Lúc đấy thì con phải làm gì bây giờ?”

Những lời nói này làm cho cha Lục cảm thấy sững sờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play