Chương 4807

Mộ Mãn Loan nhìn thấy mẹ Nam khóc ròng ròng thì cuối cùng cô cũng không đành lòng.

Cô ấy quay người đi tới bên cạnh Tô Duy Nam rồi nhẹ nhàng giật áo của anh.

Nhưng thậm chí cô còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tô Duy Nam: “Nhân lúc anh chưa nổi giận thì nuốt hết những lời muốn nói vào lòng lại đi!”

Mộ Mãn Loan giật nảy mình. | Nhưng khi cô ấy quay đầu lại và nhìn thấy gương mặt đầm nước mắt của Vu Thắng Nam thì lại càng thêm không đành lòng.

“Duy Nam, anh biết không? Vừa nấy khi mẹ Nam quỳ trước mặt em thì đột nhiên trái tim em co rút lại, đau tới nỗi em sắp không thở nổi.”

“Có lẽ đây là lời nhắc nhở mà ông trời dành cho em, năm xưa mẹ Nam đã giúp đỡ em nhiều như thế…”

“Nếu như không có bà ấy thì em và Nhất Vi không thể nào kiên trì tới ngày hôm nay được.”

Tô Duy Nam vừa nghe thấy tên của Mộ Nhất Vi thì ánh mắt vốn đang rất sắc bén của anh ấy có chút dịu dàng đi.

Anh ấy nhíu mày rồi nhìn chằm chăm Mộ Mẫn Loan: “Em chắc chắn là muốn xin tha cho bà †a?”

Mộ Mẫn Loan biết Tô Duy Nam đang đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng cho mìnhh.

Nếu như mình tiếp tục kiên trì thì rất có thể sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của hai người.

“Duy Nam, đây là lần cuối cùng! Em thề với anh, nếu lần sau lại xảy ra chuyện như thế này thì em sẽ giải nghệ.”

“Sau đó ngoan ngoãấn ở nhà chăm sóc chồng con, không đi đâu hết, được không?”

Sau khi Tô Duy Nam nghe Mộ Mẫn Loan nói thế thì khóe môi đang mím chặt của anh cũng hơi buông ra.

Anh ấy quay đầu lại nhìn về phía Vu Thắng Nam rồi nói một câu mang ý nghĩa sâu xa: “Hi vọng sau này hai người đều sẽ không hối hận.”

Tô Duy Nam nói xong rồi ngồi xổm xuống bế Mộ Mãn Loan lên, sau đó quay người đi ra khỏi rạp hát.

Chỉ còn lại một cảnh sát đang ghi chép bản án và đồng nghiệp của anh ta nhìn nhau: “Còn lập án nữa không?”

Tô Lam biết nếu như Tô Duy Nam đã dẫn Mộ Mẫn Loan đi thì chắc lần này anh ấy đã lựa chọn thỏa hiệp.

Thế nên cô đi lên trước rồi nói: “Anh trai chị dâu tôi đã đi rồi, cũng có nghĩa là bọn họ sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện lần này nữa. “

“Nếu đã như thế thì những chuyện tiếp theo như tiền bệnh viện thì các người tự bàn bạc đi. Chúng ta đi.” Các cảnh sát nói xong rồi trực tiếp quay người rời đi.

“Hân Nguy, con không sao chứ?” Vu Thắng Nam thấy cảnh này thì vội vàng đứng dậy rồi chạy tới bên cạnh Diệp Hân Nguy với vẻ lo lắng.

Diệp Hân Nguy mừng thầm trong lòng, nhưng mặt ngoài cô ta vẫn tỏ vẻ Sợ hãi.

Cô ta nhào vào lòng Vu Thắng Nam rồi khóc lên với vẻ tủi thân: “Xin lỗi mẹ Nam, cháu cũng không biết đó là thuốc cấm”

“Cháu chỉ là không muốn làm cô buồn, cháu chỉ là muốn hoàn thành buổi biểu diễn này cho thật tốt cho nên mới dặn dò Hy Đào đi chuẩn bị cho cháu một số thuốc nâng cao tinh thần.”

“Nhưng không ngờ rằng cô ấy lại bị người khác lừa…”

Diệp Hân Nguy che mặt rồi gào khóc lên: “Cháu có lỗi với mọi người, cháu có lỗi với đoàn trưởng Đỗ, đều là lỗi của cháu.”

Diệp Hân Nguy càng khóc càng tủi thân, dáng vẻ sướt mướt kia khiến cho Vu Thắng Nam vô cùng đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play