Chương 4743

Lục Mặc Thâm có thể thấy ánh mắt của lão già kia dơ bẩn tới mức nào.

Đêm nay anh ta quyết định rồi, anh ta tuyệt đối không để lão già này tới gần một đầu ngón tay của Lâm Thúy Vân: “Ba mươi tỷ!”

“Cậu, cậu, cậu…”

Lão già kia liên tục “cậu” ba tiếng, trực tiếp tức tới hai mắt trợn trừng, té lăn quay trên ghế.

Trợ lý bên cạnh ông ta vội vã thuận khí thay ông ta, nhanh tìm ra thuốc cho ông ta uống…

“Ba mươi tỷ lần thứ nhất, ba mươi tỷ lần thứ hai, ba mươi tỷ lần thứ ba, thành giao!”

Giải quyết dứt khoát.

Lâm Thúy Vân đứng trên đài, đôi mắt lấp lóe.

Nhìn Lục Mặc Thâm sải bước đi về phía bản thân mình, trong lúc hoảng hốt, cô cảm giác hai người bọn họ như trở lại tuổi hai mươi.

Người đàn ông toàn thân cao thấp đều tản ra ánh sáng dịu dàng kia.

“Lâm Thúy Vân, qua đây!”

Lục Mặc Thâm chậm rãi vươn tay với cô.

Lâm Thúy Vân còn đang đắm chìm trong thịnh thế mỹ nhan của giáo sư Lục, trong chốc lát không thể phục hồi tỉnh thần lại.

Tô Lam đang đứng dưới đài lập tức vội vã: “Thúy Vân, đi nhanh đi!”

Cô đang chuẩn bị nhấc chân đi về phía Lâm Thúy Vân, nhưng đột nhiên nơi thắt lưng đã nhiều thêm một cánh †ay mạnh mẽ hữu lực.

Cô hô lên một tiếng sợ hãi, quay đầu lại lập tức thấy được gương mặt Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn cau mày: “Em qua đó làm gì?”

Tô Lam bĩu môi: “Không phải em đang lo lắng cho cô ấy sao…”

Quan Triều Viễn hừ lạnh một tiếng: “Anh cảm thấy em vẫn nên lo lắng cho chính mình đi thì hơn!”

Tô Lam cười ngọt ngào, cô chớp chớp đôi mắt to tròn trong veo như nước: “Em có gì phải lo lắng, chẳng lẽ cậu Quan đây còn định giao người vợ thanh thuần đáng yêu xinh đẹp mê người của anh vào tay người khác sao?”

Con ngươi sâu thẳm của Quan Triều Viễn lập tức híp lại, trong mắt lộ ra vẻ ghét bỏ: “Dựa vào tư chất của em, chỉ sợ ra ba trăm triệu cũng chẳng ai cần.”

“Anh chỉ sợ đợi lúc em đứng trên đài không người hỏi thăm, sẽ rất mất mặt!”

“Nói nhăng gì đấy?”

Tô Lam không hài lòng mà võ võ lông ngực mình: “Tuy rằng em không tính là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành gì, nhưng em vẫn rất có lòng tin với bản thân có được không?”

“Có thể em không đáng giá mười mấy tỷ, nhưng ba trăm triệu vẫn vô tư”

“Không tin chúng ta cứ chờ xem, đợi lát nữa chắc chắn sẽ có người ra giá!”

Tô Lam căm tức xốc làn váy lên, không phục mà nhìn lướt qua phía sân khấu.

Ánh mắt Quan Triều Viễn nhẹ nhàng lấp lóe, trong lòng thầm nói: Sẽ không cói “Được rồi, hiện tại chúng ta chỉ còn một vị cuối cùng, đó chính là người phụ trách truyền hình Hạt Mè cô Tô Lam.”

Người dẫn chương trình mới vừa nói ra lời này, ánh đèn đã chiếu tới trên người Tô Lam.

Lúc này cô đang mang giày cao gót, dường như muốn lén chuồn đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play