Chương 4717

“Tô Lam gia đạo sa sút, ở nước ngoài chưa kết hôn đã sinh con, muốn nuôi sống hai đứa nhỏ cũng rất không dễ dàng.”

“Có một số việc chúng ta có thể khoan dung hơn một chút thì cứ khoan dung đi!”

Mấy bà cô vừa nghe thấy lời này lập tức bày ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Phẩm đức bại hoại như vậy, chắc hẳn trước đây cô ta đã nghĩ hết biện pháp dụ dỗ Triều Viễn, mới có thể sinh ra đôi long phượng thai này?”

“Triều Viễn, đây là con của cháu, cháu nói một chút xem, bọn họ không tôn trọng mấy cô như vậy, cháu định nghiêm phạt bọn họ như thế nào?”

Cả đám đều nhìn Quan Triều Viễn với ánh mắt dò xét, chỉ chờ Quan Triều Viễn mở miệng.

Khi Tô Mỹ Chi bảo vệ mẹ, thái độ vô cùng cứng rắn.

Nhưng sau khi cô bé nhìn thấy Quan Triều Viễn, không hiểu sao cô bé lại cảm thấy uất ức vô cùng.

Chỉ chớp mắt, cặp mắt đã đỏ bừng lên.

Vợ bác hai cũng thừa cơ nói: “Mấy vị trưởng bối, bọn nhóc chỉ là con nít mấy tuổi thôi. Mọi người đều đã lớn tuổi, chớ so đo với đám nhóc!”

Bà cô mười ba vốn không vừa mắt Tô Lam.

Bà ta đã tám mươi mấy tuổi, nếu lại so đo với mấy đứa nhóc thì quá mất mặt: “Nếu thím hai đã nói lời này mà tôi còn truy cứu thêm nữa, ngược lại có vẻ †ôi quá keo kiệt.”

“Chỉ cần hai đứa nhóc này có thể xin lỗi tôi, chuyện này cũng thôi đi!”

Vợ bác hai vội vã đi tới bên cạnh Tô Mỹ Chi và Tô Duy Hưng.

Không để ý tới sự phản kháng của bọn nhóc mà nắm tay bọn nhóc, dẫn bọn nhóc tới trước mặt bà cô mười ba: “Hai cháu, hai cháu mau xin lỗi đi, nói một câu các cháu sai rồi, sau này các cháu không dám nói như vậy nữa, mọi người cũng có thể bỏ qua chuyện này, mà cha cháu cũng sẽ không trừng phạt mấy cháu nữa.”

Tô Mỹ Chỉ và Tô Duy Hưng còn chưa mở miệng.

Quan Tử Việt đang đứng bên cạnh đã tái mặt, trực tiếp chắn phía trước anh chỉ: “Anh chị cháu không làm gì sai, bọn họ không cần xin lỗi!”

Tô Mỹ Chi cũng gật đầu theo: “Em trai cháu nói không sai, cháu không làm sai, dựa vào cái gì mà cháu phải xin lỗi? Người phải xin lỗi là mấy trưởng bối này mới đúng!”

Bà bà cô mười ba vốn định ổn thỏa mọi chuyện nghe thấy lời này, sau đó bà †a trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin: “Cháu nói cái gì?”

Tô Duy Hưng trực tiếp đi tới trước mặt em trai em gái, cặp mắt lạnh nhạt nhìn bà cô mười ba: “Bà cụ, cháu thấy bà không chỉ già nên hồ đồ, hơn nữa lỗ tai còn không minh mẫn!”

Nghe được lời này của Tô Duy Hưng, bà cô mười ba tức đến hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa đã trực tiếp ngã ngồi trên ghế.

Bà ta ôm chặt ngực mình, thở hồng hộc trừng Quan Triều Viễn: “Triều Viễn, cô vốn không định tính | toán hơn thua với mấy đứa nhóc này, nhưng cháu xem thái độ của bọn nó đi!”

“Cô cho cháu biết, nếu hôm nay cháu không cho cô một lời giải thích đàng hoàng, cô sẽ không để yên đâu!”

Quan Triều Viễn vẫn đứng bên cạnh không nói gì, ánh mắt đột ngột trâm xuống, lúc này rốt cục anh cũng đi tới †rước: “Đúng là cháu cần phải giải thích chuyện này.”

Mới vừa rồi mấy đứa nhóc còn lẽ thẳng khí hùng, sau khi nghe Quan Triều Viễn nói vậy, bọn nhóc lập tức ngây người.

Bọn nhóc rối rít quay đầu nhìn sang: Làm sao lại vậy? Lế nào cha đứng về phía đám người kia sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play