Chương 4676

“Trong vòng một tiếng, tôi muốn những bức ảnh này hoàn toàn biến mất trên internet. Cả những tòa soạn báo và truyên thông chưa kịp phát hành, đều chặn tin tức lại hết cho tôi!”

Trợ lý Lâm lau mồ hôi lạnh. Các giám đốc và người phụ trách cũng rối rắm. Chỉ có đạo diễn phụ trách quay chụp “Thịnh Thế Đại Mộng 2” kiên trì nói: “Thân là người phụ trách của công ty quản lý Asius, có phải lúc này Tô Lam nên ra mặt giải thích rõ ràng không? Asius xảy ra vấn đề lớn như vậy, cô ấy có trách nhiệm không thể trốn tránh.”

Trợ lý Lâm rùng mình, vội vàng trừng đạo diễn Trương. Thấy trợ lý Lâm nháy mắt với mình, đạo diễn Trương còn tưởng cô ấy đang ủng hộ mình, thế là ông ta hít sâu một hơi: “Boss, tôi nghĩ hay là chúng ta đổ hết trách nhiệm lên đầu người phụ trách phòng làm việc Hạt Mè đi. Cùng lắm thì chúng ta đổi nam chính, sau này đóng máy bị trễ kế hoạch còn có thể đòi công ty MQ bồi thường.”

Trợ lý Lâm che mặt. Xin lỗi đạo diễn Trương, tôi thật sự không cứu được ông!

Quả nhiên, ông ta vừa dứt lời thì ánh mắt lạnh lẽo của Quan Triều Viễn bắn về phía ông ta. Giọng anh lặng như sông băng bắc cực: “Đây chính là cách giải quyết của ông?”

Đạo diễn Trương vội gật đầu, cứ như sợ bị người khác giành công lao của mình: “Đúng thế đúng thế, đây là cách do chính tôi nghĩ rat”

Quan Triều Viễn chộp lấy chồng tư liệu dày cộp trước mặt ném lên đầu đạo diễn Trương: “Từ giờ trở đi, ông không còn là đạo diễn của “Thịnh Thế Đại Mộng 2. Việc hợp tác của tập đoàn Lệ Thiên với ông cũng dừng lại tại đây. Sau này sẽ không còn lần thứ hai nữa.”

“Cái gì?!” Đạo diễn Trương như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ, còn chưa hiểu ra: “Cậu Lệ, tại sao lại như vậy? Tôi làm thế đều là vì công ty mài”

Quan Triều Viễn bấm chuông trước mặt: “Bảo vệ!”

Một lát sau, hai bảo vệ trực tiếp kéo đạo diễn Trương đang la hét ra ngoài.

Người phụ trách trong cuộc họp này đều sợ hãi tái mặt. Họ cũng có ý nghĩ như vậy, muốn đổ hết trách nhiệm cho Tô Lam, nhưng bây giờ đã hoàn toàn đánh mất ý nghĩ đó.

Trợ lý Lâm rất bất đắc dĩ. Đạo diễn Trương cũng dám đổ hết trách nhiệm lên đầu mợ chủ của tập đoàn Lệ Thiên, xui xẻo là đáng lắm!

“Còn không mau đi làm việc cho tôi!”

Lời nói giận dữ của Quan Triều Viễn vang lên trong phòng họp, đám người hoảng sợ chạy trối chết. Đúng lúc này, một người cao lớn bước vào phòng: “Boss Lệ à, với năng lực của anh thì ém vụ này xuống chỉ là vấn đề thời gian thôi, cần gì nổi giận như thế?”

Quan Triều Viễn bực bội kéo caravat, xoay người lại thấy gương mặt bất cần đời của Quan Hạo Nhân: “Cậu không nói gì thì không ai tưởng cậu bị câm đâu!”

Quan Hạo Nhân nhún vai, làm ra động tác kéo khóa trên miệng. Nhưng sau một lát im lặng, cậu ta lại nói: “Nhưng em đoán anh giận như vậy không phải là vì gièm pha này sẽ làm chậm trễ tiến độ quay phim. Mà là vì Asius đã làm chuyện như vậy, Tô Lam vẫn còn quan tâm tới anh ta, đúng không?”

Quả nhiên là anh em hơn hai mươi năm, một câu đã đâm trúng tim đen của anh.

Đúng thế, anh đang rất giận dữ.

Điều khiến anh giận dữ không phải là Asius, cũng không phải là Tô Lam, mà là chính anh. Anh không thể ngờ tên ẻo lả đó còn dính dáng tới trẻ vị thành niên, mà Tô Lam ngu xuẩn kia còn chưa thấy rõ bộ mặt thật của cậu ta, thậm chí còn muốn che chở cho cậu ta!

Anh càng giận là cho tới lúc này, anh vân không muốn để Tô Lam biết chuyện này.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play