Chương 4670

“Duy Nam!”

Tô Duy Nam xoay người đè lên cô.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra.

“Lão đại… Trời ơi, má ơi!”

Thomas vừa đỗ xe xong, đột nhiên thấy thứ mà Tô Duy Nam để quên trên xe, anh ta lập tức cầm nó lên chạy vào nhà. Phải biết rằng thứ này chính là do lão đại không màng tới mùa đông giá rét, đi gân hết thành phố Ninh Lâm mới tìm thấy, nói là chuẩn bị cho Mộ Mẫn Loan. Hơn nữa đêm qua, thành phố Ninh Lâm có một trận mưa to. Để tìm được thứ này, lão đại dầm mưa ướt nhẹp, khiến cho hôm nay có vẻ không khỏe lắm, thoạt nhìn như sẽ đổ bệnh bất cứ lúc nào.

Nhưng Thomas vừa đẩy cửa ra thì thấy Tô Duy Nam đè lên người Mộ Mẫn Loan. Anh ta luống cuống lui ra ngoài, suýt nữa ngã ngửa.

“Thomasl” Mộ Mãn Loan giấy dụa muốn đẩy Tô Duy Nam ra, nhưng Tô Duy Nam nóng quá, đôi tay như xích sắt trói chặt cơ thể cô, khiến cô không nhúc nhích được: “Thomas, giúp tôi với!”

Nghe tiếng cầu cứu của Mộ Mẫn Loan, khóe miệng Thomas cong lên quái dị. Anh ta gõ cửa: “Chị dâu à, chuyện này tôi không giúp cô được đâu, chỉ có thể dựa vào chính cô thôi.”

Dứt lời, anh ta lại ra lệnh cho người hầu: “Này… bất kể trong phòng có động tĩnh gì, các cô cũng không được phép quấy rầy, biết chưa?”

“Vâng.”

Thomas gãi gáy, ngoan ngoãn xuống lầu.

Mộ Mãn Loan bị Tô Duy Nam đè chặt nên không thể nhúc nhích. Thomas hình như hiểu lầm nên không muốn giúp đỡ cô, thậm chí còn kêu người khác đừng vào phòng! Thật là đủ rồi!

Nhìn Tô Duy Nam liên tục vặn vẹo trên người mình, Mộ Mãn Loan lại mềm nhũn cả người. Mãi tới khi Tô Duy Nam hoàn toàn thiếp đi, cô mới rút ra cánh tay mỏi nhừ của mình, ngồi dậy. Áo quần xộc xệch, làn da trước ngực tràn đầy dấu tay bầm tím. Mặc dù không làm tới cùng, nhưng tranh thủ sờ mó lúc mình bị ốm thế này cũng quá quắt lắm biết không!

Mộ Mãn Loan run rẩy cài cúc áo lại, nhìn lướt qua gương mặt thỏa mãn của Tô Duy Nam.

Khi Mộ Mãn Loan kéo lê thân thể mỏi mệt rời khỏi phòng, Thomas đã ngủ gà ngủ gật trên sofa.

“Thomas!” Mộ Mẫn Loan khẽ kêu lên. Thomas hoảng sợ mở choàng mắt.

Thấy Mộ Mẫn Loan, mắt anh ta sáng lên: “Sao rồi chị dâu?”

Mộ Mãn Loan chỉ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến. Nhìn mặt Thomas là biết chắc chắn anh ta đã hiểu lầm. Nhưng cô phải trả lời như thế nào đây?

“Ừm… Duy Nam bị ốm rồi, tôi mới cho anh ấy uống thuốc hạ sốt, đã ngủ.”

Mộ Mãn Loan còn chưa dứt lời thì đã bị Thomas bất mãn cắt ngang: “Lão đại bị ốm, sao chị dâu lại ra ngoài? Đương nhiên phải ở trong phòng chăm sóc lão đại chứ! Cô cứ yên tâm, cứ để tôi trông Nhất Vi với Bảo Anh chol”

Anh ta vừa nói vừa đẩy Mộ Mẫn Loan vào phòng. Lúc sắp đóng cửa, anh †a như nhớ ra chuyện khác, nhét một chiếc hộp nhỏ vào tay Mộ Mẫn Loan: “Chị dâu, tối qua để tìm được thứ này cho chị, lão đại gần như lục tung cả thành phố Ninh Lâm lên, còn dâm mưa!

Nghe nói vì thế mà tốn rất nhiều công sức. Chỉ bằng chuyện này, cô cũng nên chăm sóc lão đại chu đáo, đúng không nào?”

“Thomas!” Mộ Mẫn Loan bất đắc dĩ nhìn cánh cửa bị khép lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play