Chương 4638
Sau khi mấy cảnh sát rời đi, Bảo Anh vẫn nằm trong lòng Tô Duy Nam, khóc thút thít không chịu rời đi. Mỗi khi Tô Duy Nam cho rằng con bé đã ngủ, chuẩn bị đưa nó vào phòng, Bảo Anh vừa rời khỏi vòng tay anh thì sẽ lập tức bừng tỉnh, sau đó khóc không ngừng. Vì thế suốt đêm nay, Tô Duy Nam đều ở †rong phòng con bé, dỗ dành con bé đi ngủ. Mộ Mãn Loan đứng ngoài cửa, có thể thấy được động tác của hai người ở trong phòng qua khe cửa.
Có lẽ trước khi cô và Mộ Nhất Vi xuất hiện, Tô Duy Nam và Bảo Anh vẫn chung sống với nhau như vậy.
Mộ Mãn Loan đóng cửa lại, xoay người vào phòng Mộ Nhất Vi. Cô bé đã ngủ, trong lòng ôm con búp bê barbie mà Quan Tử Việt tặng mình, ngủ rất say sưa. Sự ngoan ngoãn của Mộ Nhất Vi hình thành đối lập với sự tùy hứng của Bảo Anh. Nhưng càng như vậy thì lại càng khiến Mộ Mẫn Loan đau lòng. Rõ ràng Mộ Nhất Vi cũng chỉ là một cô bé bốn năm tuổi mà thôi, rõ ràng cô bé cũng nên có cha mẹ yêu thương. Theo lý mà nói, tuổi này chính là lứa tuổi quậy phá nhất của cô bé, nhưng cô bé lại ngoan ngoãn biết nghe lời.
“Nhất Vi, dù gì đi nữa mẹ cũng sẽ bảo vệ con, sẽ không cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương con.”
Dứt lời, Mộ Mẫn Loan chui vào chăn của Mộ Nhất Vi. Kể từ khi cô ở chung với Tô Duy Nam, hầu như Mộ Nhất Vi chỉ ngủ một mình. Trước khi Tô Duy Nam xuất hiện. Chỉ cần một buổi tối Mộ Nhất Vi không được ngủ chung với Mộ Mẫn Loan thì sẽ quấy khóc liên tục.
Nhưng bây giờ chỉ cần cho cô bé một con búp bê barbie, cô bé có thể ôm nó ngủ yên một đêm, không khóc không phá. Trong lúc nhất thời, Mộ Mẫn Loan vô cùng áy náy vì vắng vẻ con gái.
Khi Mộ Mẫn Loan chui vào trong chăn, Mộ Nhất Vi vốn đang say giấc mơ màng mở mắt ra. Cô bé quay sang nhìn mẹ mình năm bên cạnh, vui sướng nói: “Mẹ, hôm nay mẹ muốn ngủ với Nhất Vi ạ”
“Ừ, Nhất Vi có muốn ngủ chung với mẹ không?”
Mộ Nhất Vi gật đầu. Cô bé nhào vào lòng Mộ Mẫn Loan, ôm chầm lấy cô, gương mặt liên tục dụi lên ngực cô: “Đương nhiên rồi ạ. Kể từ khi cha trở về, mẹ vấn ngủ với cha, không ngủ với Nhất Vi gì cả”
Nghe thấy giọng điệu oán giận của con gái, Mộ Mẫn Loan rất áy náy. Cô ôm con gái, hôn lên gương mặt trắng min của cô bé: “Vậy sau này cứ cách một ngày mẹ lại ngủ chung với con, được không?”
“Thật ạ?”
“Thật! Nhất Vi ngoan, ngủ sớm đi con.
Mộ Nhất Vi gật đầu. Cô bé ngửi mùi thơm trên người Mộ Mãn Loan, thỏa mãn dụi mặt vào ngực cô, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Mộ Mẫn Loan ôm con gái cưng của mình, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng Tô Duy Nam ôm Bảo Anh dỗ con bé ngủ.
Đêm nay, hai người mỗi người ôm một cô bé, đều không thể ngủ yên giấc.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Mẫn Loan nhận được điện thoại của Tô Lam.
Khi Tô Lam gọi điện tới, Mộ Mẫn Loan vừa lúc đưa Mộ Nhất Vi đến nhà trẻ, đang định quay về.
Trong chiếc xe chuyên chở minh tinh màu đen, Mộ Mãn Loan vừa nhìn Mộ Nhất Vi đi vào nhà trẻ vừa bấm nút nghe máy.
“Mãn Loan, hôm nay có việc rất quan trọng, chị xem khi nào chị rảnh tới phòng làm việc một chuyến?”
Bình thường mà nói, nếu công việc có chuyện gì cần liên lạc thì trong phòng làm việc có người quản lý sẽ chuyên liên lạc với Mộ Mẫn Loan và Asius. Nhưng lần này Mộ Mẫn Loan hơi kinh ngạc, không ngờ lại là Tô Lam đích thân gọi điện tới. Cho nên chắc chuyện này quan trọng lắm đây.
Sau khi ý thức được điểm này, cô nhìn đồng hồ, nói: “Chị mới đưa Nhất Vi tới nhà trẻ, đang ở trên xe. Chị sẽ tới phòng làm việc ngay.”
“Vâng, vậy thì em ở đó chờ chị.” Dứt lời, Tô Lam nhớ tới chuyện khác nên lại bổ sung: “Đúng rồi, chị biết địa chỉ nhà Asius không?
“Lần trước Asius vì chị mà bị liên lụy, lúc anh ấy trốn trong nhà không tiện ra ngoài, chị có mua đồ dùng hằng ngày cho anh ấy nên biết địa chỉ.”
Chương 4639
“Vậy là tốt rồi. Em có thể phiền chị đón anh ấy tới công ty luôn được không?”
Nghe vậy, Mộ Mãn Loan càng ngày càng kinh ngạc: “Có phải là có chuyện gì quan trọng không?”
“Bên công ty MQ phái người tới, chỉ đích danh muốn gặp các chị.”
“MQ? Được rồi, chị sẽ đi đón Asius ngay.”
Mộ Mãn Loan cúp điện thoại, sau đó nói với tài xế: “Chú Văn, chúng ta tới đường Thái Bình đón người trước đi.”
Trong căn nhà xa hoa ở phố Thái Bình, Asius đang hỗn loạn nằm trên giường ngủ say sưa. Bởi vì vụ hiểu lầm lần trước nên gần đây, lịch trình của Asius bị nhét đầy. Ngày mai là cuối tuần, anh ta phải nghỉ ngơi mới được.
Bởi vì ngày mai là ngày anh ta hẹn Mộ Mãn Loan đi xem concert, anh ta phải xuất hiện trước mặt cô bằng trạng thái tốt nhất.
Đêm qua, anh ta ghi hình tiết mục tới khoảng 3 giờ sáng, trở về tắm rửa, skin care rồi lại ăn cơm đã là năm giờ sáng. Lúc này anh ta mới ngủ chưa được hai tiếng.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại đặt bên cạnh gối đầu vang lên. Tiếng chuông “reng reng reng” vang lên trong căn phòng trống trải vô cùng chói tai.
Mấy ngày nay lịch trình thực sự quá nhiều, cho nên khi tiếng chuông đầu tiên vang lên, Asius không tỉnh dậy.
Hoặc là mặc dù nghe thấy tiếng chuông, nhưng đầu óc anh ta tạm thời chết máy, không muốn tỉnh dậy. Vất vả lắm tiếng chuông mới im lặng, chưa đầy mười giây sau lại vang lên tiếp. Tiếng chuông vô cùng cố chấp, rất có xu thế không nghe máy thì sẽ không bỏ qua.
Asius bị nghẹn đây cơn tức. Anh ta mơ màng mở mắt ra, chộp lấy di động, thậm chí không thèm nhìn màn hình mà bấm nút nghe máy luôn. Bị đánh thức nửa chừng nên giọng điệu anh ta rất giận chữ: “Mới sáng sớm mà gọi điện âm T, chán sống rồi hải”
Nghe thấy giọng nói hung ác của anh ta, Mộ Mẫn Loan ngây ngẩn cả người. Asius vấn không mở mắt, thấy đầu dây bên kia vẫn không nói gì, trong lòng vô cùng bực bội: “Bị câm hả?
Không nói thì tôi cúp máy đây!”
Asius đang định cúp máy thì một giọng nói trong trẻo vang lên: “Ngôi sao lớn, tôi nhớ hình như định vị của anh là chàng trai hàng xóm sáng sủa dịu dàng cơ mà. Sao anh dễ dàng bại lộ bộ mặt thật của mình vậy? Lỡ như phóng viên gọi điện tới thì sao?”
Giọng nói này… Asius chợt giật mình, lập tức tỉnh táo. Anh ta bật ngửa ngồi dậy, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại thì thấy là số của Mộ Mẫn Loan.
Chết tiệt! Anh ta rủa thâm một tiếng, vội vàng ngồi ngay ngắn, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng: “Là cô à..”
Mặc dù nghe rất bình tĩnh, nhưng trong lòng anh ta rất buồn bực. Vất vả lắm mới thấy Mộ Mẫn Loan gọi điện thoại cho mình, nhưng không ngờ mới bắt máy, mình lại mắng người ta một trận té tát. Nếu là mấy cô gái khác thì không chừng đã sớm ném điện thoại đi rồi, làm gì còn nửa đùa nửa chế nhạo như Mộ Mãn Loan, hóa giải không khí xấu hổ này.
Nhớ tới việc Mộ Mẫn Loan nói đỡ cho mình, cảm xúc của Asius nhanh chóng bình phục lại: “Tối qua ghi hình tiết mục hơi trễ nên… đầu óc tôi không tỉnh táo cho lắm”
“Không sao đâu.” Mộ Mãn Loan bình tĩnh đáp, mà Asius cũng có thể nghe được cô ấy không giận. Anh ta kìm nén sung sướng trong lòng, hỏi: “Cô gọi tới cho tôi vào lúc này có phải là có chuyện gì không?”
Nói tới đây, anh ta đã bắt đầu ảo tưởng Mộ Mãn Loan hẹn mình đi ăn cơm, xem điện ảnh.