Chương 4612

“Em vì chuyện này nên mới dõi anh hả?” Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam hồi lâu mới nói.

Nghe vậy, ánh mắt Tô Lam trở nên buồn bã. Chẳng lẽ trong mắt anh ấy, chuyện này không đáng nhắc đến sao?

Thấy vẻ mặt đáng thương còn cố chịu đựng không rơi nước mắt của Tô Lam, Quan Triều Viễn bất đắc dĩ thở dài. Anh lấy di động từ trong túi quần đưa đến trước mặt Tô Lam: “Em xem cái này trước đi.”

“Cái gì?” Tô Lam sửng sốt, không hiểu anh đang làm gì. Chỉ thấy Quan Triều Viễn mở lịch sử cuộc gọi ra, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt Tô Lam: “Nhìn cái này đi.”

Tô Lam tò mò nhận lấy điện thoại, phát hiện trong lịch sử cuộc gọi có hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ tới số của mình, chính là đêm chúc mừng hôm đó, chẳng qua không có lần nào gọi được.

“Đây là gì?” Tô Lam nghi hoặc hỏi. Rõ ràng lúc đó cô cũng gọi cho Quan Triều Viễn, nhưng không gọi được, cô còn tưởng…

Quan Triều Viễn kiên nhân giải thích: “Hôm đó xảy ra ngoài ý muốn.”

Trước khi gặp được Tô Lam, anh luôn khinh thường giải thích với bất cứ ai. Xưa nay anh chỉ thích làm theo ý mình. Nhưng sau khi gặp Tô Lam, anh phát hiện mọi sự kiên nhẫn của mình đều dâng hết cho cô. Thậm chí còn cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.

Quan Triều Viễn quay sang nhìn Tô Lam: “Hôm đó có phải Tống Chỉ Manh đã nói gì đó với em không?”

Tô Lam sửng sốt, nhớ tới lời nói của Tống Chỉ Manh. Cô khẽ gật đầu, nói: “Ừ. Là về Hạ Phi Dương.” Chỉ cần nhắc tới cái tên này, cô lại cảm thấy nghẹt thở. Bởi vì cô nhớ tới ánh mắt và thái độ thù địch của Hạ Phi Dương lúc mang đồ tới cho mình.

Có lẽ là giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô phát hiện Hạ Phi Dương khác hẳn tối hôm qua. Đúng thế, chính là khác hẳn. Có lẽ tối qua có Quan Triều Viễn ở đó nên cô ta kìm nén tình cảm, mặc dù tình địch gặp mặt, nhưng mặt ngoài không làm chuyện gì. Hạ Phi Dương không phải là loại người dùng thủ đoạn hèn hạ như Tô Bích Xuân. Cô ta có vẻ có sự kiêu ngạo và lòng tự trọng. Nhưng không hiểu sao hôm nay cảm xúc của Hạ Phi Dương vô cùng lộ liễu, không hề che giấu nội tâm, khác hẳn với hôm qua. Có lẽ là vì cô ta không biết Quan Triều Viễn đang ở trong phòng nên đêm qua mới ngụy trang, còn hôm nay thì lộ nguyên hình.

Quan Triều Viễn thở dài: “Anh với cô ta không có gì hết. Ngoại trừ em, anh với bất cứ người phụ nữ khác đều sẽ không có gì hết.”

Quan Triều Viễn nói không nhiều, nhưng giọng điệu rất kiên định. Lúc này trên tay và đùi của anh toàn là vết thương, nhưng vẫn kiên trì lái xe đưa Tô Lam về nhà, chính là để cô không suy nghĩ miên man.

Nghe vậy, vàng mắt Tô Lam nóng lên: “Nhưng tại sao đêm qua anh không nhận ra bất cứ ai, lại chỉ nhận ra một mình cô ta?”

Quan Triều Viễn cau mày, rất rõ ràng sau khi tỉnh táo lại, anh hoàn toàn không nhớ được chuyện gì đã xảy ra hôm qua.

“Anh không nhận ra ai ư?” Quan Triều Viễn nghi ngờ lặp lại câu này. Tô Lam sửng sốt, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Quan Triều Viễn không nhớ gì, nhưng mình lại lôi chuyện này ra hỏi tội.

“Lúc anh còn ở trong quân đội, có những người anh em cùng vào sinh ra tử với nhau. Hạ Phi Dương cũng ở trong đó. Quan hệ giữa anh với cô ta cũng như anh với Tần Tấn Tài. Chẳng qua sau này… Nói tới đây, Quan Triều Viễn tạm dừng lại. Anh né tránh chuyện về Hạ Tâm Dương, vẻ mặt cũng trở nên nặng nề: “Sau này xảy ra sự cố, trong một lần chấp hành nhiệm vụ, đã có ba người trong mười hai người anh em xảy ra chuyện. Một trong số đó thậm chí không tìm được thi thể. Vì chuyện này nên nhóm anh em bọn anh bị tan rã. Trừ đám người Tần Tấn Tài, những người khác đều cắt đứt liên lạc. Tối qua…”

“Bíp bíp bíp!”

Quan Triều Viễn còn chưa dứt lời thì tiếng còi inh ỏi vang lên từ đằng sau.

Hai người đều sửng sốt, quay đầu nhìn lại thì thấy đăng sau đã xếp thành hàng dài. Không ít tài xế nóng ruột thò đầu ra cửa kính, nhìn đằng trước hét lên: “Bị sao vậy hả? Lái siêu xe ngon lắm à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play