Chương 4596

“AI” Quan Triều Viễn cất tiếng gầm đau đớn từ trong cổ. Anh vung tay lên, ném Tần Tấn Tài sang một bên. Bởi vì bị tấn công nên lực lượng của anh hoàn toàn bùng nổ. Anh xoay người thật mạnh, Tô Lam cũng bị anh hất ngã lên tường.

Tô Lam thậm chí không kịp rên một tiếng thì trước mắt tối sầm, trượt xuống ngồi bệt dưới đất.

Thuốc tê rót vào trong người anh cần chí ít một phút mới có thể phát huy tác dụng. Nhưng lúc này Quan Triều Viễn đã sớm lâm vào trạng thái điên cuồng.

Đôi mắt anh đỏ ngầu, trên mặt tràn ngập điên cuồng. Quan Triều Viễn đen mặt bước tới gân Tần Tấn Tài, đôi chân dài sải bước, nhanh chóng đi đến trước mặt anh ta. Anh cúi đầu nhìn xuống Tần Tấn Tài vẻ mặt đau đớn th ở dốc, không thể bò dậy được, ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra khí lạnh khiến người ta sợ hãi. Ánh mắt nham hiểm như đang nhìn một con kiến bé nhỏ không đáng kể.

“Mày… đáng chết!”

Dứt lời, anh giơ chân phải đạp mạnh lên ngực Tần Tấn Tài.

Chân Quan Triều Viễn rất khỏe, nếu đạp trúng ngực của Tần Tấn Tài thì chắc chăn xương ngực của anh ta sẽ bị đạp nát, không chừng còn có thể lấy mạng anh ta.

Thấy động tác này, vẻ mặt Tân Tấn Tài vô cùng sợ hãi. Anh ta cố gắng lùi Về sau, giọng nói run rẩy: “Anh hai, anh hai, anh bình tĩnh một chút, là tôi đây, là tôi đây!”

Tô Lam tựa lưng vào tường, cô cố gắng lắc đầu, suy yếu nói: “Chồng ơi, đừng làm thế.”

Quan Triều Viễn đã giơ chân lên, lạnh lùng đạp lên ngực Tần Tấn Tài. Sắc mặt Tần Tấn Tài trắng bệch, âm thầm măng chết tiệt, tại sao một phút dài đến thế?

Tại sao thuốc tê còn chưa có hiệu lực?

Đúng giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Tần Tấn Tài đều đã bỏ cuộc này, đột nhiên có tiếng kinh hô truyền tới từ ngoài cửa: “Triều Viễn! Trợ thủ!”

Mấy người bị Quan Triều Viễn đánh gục hoảng sợ, quay sang nhìn ra cửa.

Nhưng khi thấy người kia, Thẩm Tư Huy trợn tròn mắt.

Tô Lam miễn cưỡng mở mắt ra, có thể thấy hai người đứng ở cửa. Một trong hai chính là ông Alexander của công ty điện ảnh và truyền hình MO.

Một người phụ nữ khác thoạt nhìn cao 1m70, mái tóc ngắn gọn gàng lưu loát.

Không phải Tô Lam chưa từng gặp mỹ nữ tóc ngắn, nhưng người phụ nữ tỉnh xảo tháo vát hào phóng như vậy vân là lần đầu tiên thấy.

Người phụ nữ đứng ở cửa rất xinh đẹp, khí chất hào hùng như đàn ông, nhưng lại không có một chút gượng gạo, thoạt nhìn còn rất đẹp mắt. Nhất là khi thấy Quan Triều Viễn toàn thân đẫm máu, sắc mặt trắng bệch, vẻ lo lắng trong mắt cô ta chứng minh đây không phải là phản ứng bình thường khi bạn bè gặp nhau.

Không biết vì cái gì, có lẽ là trực giác của phụ nữ, Tô Lam bỗng dưng nảy sinh cảm giác nguy cơ đối với người phụ nữ này. Chẳng lẽ cô ta chính là Hạ Phi Dương mà Tống Chỉ Manh nhắc tới?

Tô Lam thậm chí còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã thấy Alexander và Hạ Phi Dương chạy về phía Quan Triều Viễn. Khi Alexander ra tay, Quan Triều Viễn đứng thẳng người dậy. Họ hợp sức với Lục Anh Khoa, mấy người đàn ông bắt đầu tấn công Quan Triều Viễn từ mấy hướng.

Quan Triều Viễn lúc này như một con sư tử vừa thức tỉnh từ giấc ngủ say, cho dù mấy người Alexander cùng hợp sức cũng vấn cố gắng hết sức.

Hạ Phi Dương đứng bên cạnh hơi rục rịch. Cô ta mấy lần muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng lại bị lã ngăn cản. Cô ta lo lắng đứng bên cạnh nhìn Quan Triều Viễn. Trên tay và trên đùi Quan Triều Viễn có rất nhiều vết thương, nếu còn tiếp tục cận chiến kịch liệt như vừa rồi thì rất có khả năng sẽ dẫn tới mất máu quá nhiều, gây nguy hiểm tới tính mạng.

Nhưng cho dù bốn người Alexander cùng hợp sức cũng vấn không thể chiếm ưu thế. Thậm chí Alexander còn bị đánh nhiều lần.

Thấy sắc mặt Quan Triều Viễn càng ngày càng trắng bệch, Hạ Phi Dương cũng càng ngày càng lo lắng. Cô ta không thể chờ tiếp được nữa.

“Triều Viễn, anh tỉnh táo lại đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play