Chương 4569

Thấy vẻ mặt điên cuồng của Alexander, ánh mắt Quan Triều Viễn lóe lên tia sáng đen tối: “Đây cũng là điều tôi muốn hỏi anh.”

“Có phải cậu đã giấu cô ấy đi không?” Cảm xúc của Alexander trở nên dao động mãnh liệt, túm cổ áo Quan Triều Viễn càng ngày càng chặt, cơ bắp trên mặt bắt đầu vặn vẹo.

“Tôi đã nói rồi, tôi không biết.” Giọng nói của Quan Triều Viễn rất lạnh lùng. Anh vươn tay tách mở ngón tay của Alexander. Mặc dù Alexander rất khỏe, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Quan Triều Viễn. Chỉ chốc lát sau, ông ta đã bị kéo tay ra khỏi áo của Quan Triều Viễn.

“Sao có thể chứ? Chẳng lẽ cô ấy cũng hẹn cậu?” Alexander không dám tin.

Quan Triều Viễn không lên tiếng, chỉ nhìn ông ta. Đối diện với ánh mắt sâu thảm của Quan Triều Viễn, Alexander bỗng hoàn hồn, khó tin hỏi: “Chẳng lẽ cô ấy hẹn chúng ta tới đây mà lại không tới?”

Ân oán giữa ông ta và Quan Triều Viễn không phải chỉ gặp mặt một lần là có thể giải quyết được. Hai anh em vốn vào sinh ra tử với nhau giờ lại trở thành kẻ thù không thể gặp mặt, rõ ràng là không thể giải thích được! Bởi vì trong này còn dính dáng tới mạng người.

“Nếu cô ấy không tới thì chúng ta không cần thiết gặp mặt.” Dứt lời, Alexander xoay người chuẩn bị rời đi.

Vẻ mặt Quan Triều Viễn nhàn nhạt: “Tôi cũng nghĩ thế.”

“Cậu?!” Alexander lạnh lùng nhìn anh, cuối cùng vấn kiềm chế lửa giận trong lòng. Ông ta bực bội kéo caravat, xoay người đi ra ngoài cửa. Có những món nợ sớm muộn gì ông ta cũng sẽ tính sổ với anh! Nhưng ông ta lại không biết nên tính từ đâu.

Khi đi đến chỗ cửa, Alexander đang định lấy di động ra gọi điện thoại, lại phát hiện sóng điện thoại đều bị chặn lại.

“Chết tiệt!” Ông ta chửi thề. Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ là ngày gặp mặt chờ mong đã lâu, nhưng không ngờ lại biến thành thế này. Alexander hơi bực bội.

Ông ta đi đến cửa, giơ chân đá lên cửa. Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên từ hành lang: “Alexander, đã lâu không gặp, tôi còn tưởng tính cách của anh sẽ trở nên khá hơn. Xem ra tôi đã đánh giá cao anh rồi.”

Giọng nói này quá quen tai. Mấy năm qua, Alexander hầu như cách một khoảng thời gian sẽ nghe thấy giọng nói này. Ông ta cứng đờ, ngẩng đầu nhìn đắng trước. Chỉ thấy trong thang máy, một người cao gầy bước ra. Người phụ nữ đó khoảng chừng 1m70, mặc áo sơ mi trắng vừa người, khoác một chiếc áo khoác đen. Tóc ngắn khiến cô ta trông rất lưu loát tháo vát. Gương mặt nhỏ bằng bàn tay, ngũ quan tinh xảo không thể xoi mói, đôi mắt màu đen tràn đầy cứng cỏi, môi đỏ khẽ giơ lên, có vẻ đẹp yên tĩnh. Cô ta mang giày cao gót đi tới, khí thế rất mạnh mẽ. Một lát sau, cô ta đứng trước mặt Alexander, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Xin lỗi, tôi đã tới trễ.”

“Phi Dương… Alexander nỉ non nhìn người phụ nữ trước mặt mình.

Hạ Phi Dương vén tóc ra sau tai: “Đã lâu không gặp.”

Giọng nói của cô nhiệt liệt hoạt bát giống như nụ cười của cô, có thể dễ dàng ảnh hưởng tới người khác.

Bàn tay rũ bên người của Alexander bỗng siết chặt, cứ như chỉ có làm như vậy mới kìm nén được kích động trong lòng. Ông ta vốn có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng khi vừa thấy cô, đầu óc ông ta trống rỗng, không nói được một chữ nào. Nghẹn một hồi lâu, ông ta mới nhả ra được mấy chữ: “Đã lâu không gặp.”

Khóe miệng Hạ Phi Dương cong lên, đôi mắt to sáng ngời híp lại thành trăng khuyết. Cô ta ngẩng đầu nhìn vào phòng, lập tức thấy Quan Triều Viễn đứng bên cửa sổ sát đất.

“Triều Viễn, anh cũng tới rồi!”

Thấy cô ta, ánh mắt Quan Triều Viễn hơi lóe lên. Anh không lên tiếng, chỉ gật đầu đáp lại.

“Nếu hôm nay người tôi hẹn đều đã đến đông đủ thì vào phòng ngồi đi.” Hạ Phi Dương thản nhiên nói, cứ như chuyện mấy năm trước chưa từng xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play