Chương 4559

Thấy Thomas tán gái một cách gượng gạo, Tô Duy Nam không nhịn được co giật khóe miệng.

Y tá cười khẽ, thu dọn dụng cụ rồi rời đi. Thấy thái độ của cô ấy, Thomas đi theo ra ngoài muốn xin số điện thoại.

Ngay khi cả nhà Tô Duy Nam Mộ Mân Loan thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi bệnh viện thì trùng hợp gặp Tân Tấn Tài đang tuần tra phòng bệnh.

“Ủa? Sao hai người lại tới đây?” Tân Tấn Tài chào hỏi Tô Duy Nam và Mộ Mân Loan.

Mộ Mãn Loan quay sang nhìn Mộ Nhất Vi nằm trong lòng Tô Duy Nam: “Nhất Vi ăn nhầm đồ thiu nên tới đây †ruyền nước.”

Tần Tấn Tài thở dài, lắc đầu: “Thật không biết sao nữa, gần đây nhiều ca trẻ em xảy ra sự cố quá. Hai người chú ý một chút, mấy ngày trước bệnh viện chúng tôi còn nhận một cô bé không rõ thân phận, rất có khả năng bị lừa bán, may mà bệnh viện phát hiện, kịp thời báo cảnh sát!”

Nghe vậy, Mộ Mãn Loan cầm tay Mộ Nhất Vi: “Chúng tôi sẽ chú ý.”

Tần Tấn Tài nhìn Mộ Nhất Vi, phát hiện sắc mặt cô bé còn hơi tái nhợt, anh ta lại dặn dò mấy điều cần chú ý rồi mới tiễn họ rời đi. Lúc quay về, Tần Tấn Tài đi tới cửa phòng bệnh nhi khoa bình thường, anh phát hiện cô bé bị cạo trọc đầu kia đang ngơ ngác đứng ở ban công, không nói một lời. Anh đi tới, vừa lúc thấy cô bé đang nhìn lối vào bãi đồ xe, bóng dáng quen thuộc ở lối vào khiến Tần Tấn Tài nhướng mày. Đó chẳng phải là Tô Duy Nam, Mộ Mãn Loan hay sao?

Tần Tấn Tài ngồi xuống bên cạnh Bảo Anh, anh đoán có lẽ thấy cảnh này, cô bé hơi nhớ cha mẹ mình, cho nên mới bắt đầu ngẩn người.

“Bảo Anh, hôm nay cháu cảm thấy mình dã khỏe hơn chưa?”

Bảo Anh bình thường luôn im lặng, không ngờ hôm nay lại chủ động lên tiếng: “Chú Tần, cha cháu có tới tìm cháu không?”

Nghe vậy, Tần Tấn Tài càng khẳng định phỏng đoán của mình. Anh lưỡng lự một hồi mới nói: “Bảo Anh, chắc lúc này cha mẹ cháu đang sốt ruột tìm cháu, nhưng thế giới này quá lớn, họ không thể lập tức tìm tới đây, cháu phải kiên nhãn chút, được không?”

Bảo Anh quay sang nhìn Tần Tấn Tài: “Cháu biết thế giới này rất lớn, nhưng bệnh viện trung tâm lại rất nhỏ, nếu cha cháu thật sự muốn tìm cháu thì cha sẽ mau chóng tìm thấy, trừ phi cha cháu vốn dĩ không muốn tìm cháu…”

Tần Tấn Tài bỗng cảm thấy cô bé này rất kỳ quặc, bởi vì biểu cảm lúc nói chuyện của cô bé trông rất quái dị, khác hẳn với Mộ Nhất Vi ngây thơ đáng yêu.

Trên người cô bé này hoàn toàn không có sự hoạt bát ngây thơ của trẻ con, ngược lại còn cho Tần Tấn Tài cảm giác tối tăm.

“Đương nhiên không phải như thế.

Nếu cha mẹ cháu biết cháu ở đây thì sẽ chạy tới ngay.”

Tân Tấn Tài còn chưa dứt lời thì Bảo Anh đột nhiên đẩy mạnh anh ta. Anh ta không chú ý nên ngã ngồi dưới đất. Lúc anh đang định đứng dậy, Bảo Anh đã nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.

“Bảo AnhI!” Tần Tấn Tài sốt ruột đứng dậy đuổi theo. Nhưng khi anh vội vàng chạy tới cửa thang máy thì phát hiện không thấy Bảo Anh đâu.

Không xong! Vết thương trên người cô bé còn chưa lành lặn hoàn toàn, cho nên không thể đưa cô bé tới trạm cứu trợ hay là viện mồ côi. Trước đó, bệnh viện nhất định phải bảo đảm cho sự an toàn của cô bé.

Tần Tấn Tài vội gọi điện cho phòng bảo vệ, nhờ họ giúp đỡ tìm Bảo Anh.

Thông qua video theo dõi mà bảo vệ gửi tới, Tân Tấn Tài lập tức nhận được tin tức, thì ra Bảo Anh từ phòng bệnh đã chạy thẳng tới bãi đỗ xe.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play