Chương 4494

Ngay lúc Tô Lam chỉ còn cách khoảng hơn hai ly sau lưng anh, đang chuẩn bị đưa tay ra ôm lấy thắt lưng anh, thình lình cô nghe được giọng nói có mấy phần kinh ngạc của anh: “Anh ta về đây?”

Động tác tay của Tô Lam dừng lại một chút. Ý Quan Triều Viễn nói là anh ta, hay là cô ấy?

Xuất phát từ giác quan thứ sáu vô cùng mạnh mẽ của phụ nữ, cô đứng im tại chỗ không nói gì, ngừng thở, vô cùng im lặng.

Lúc này, một tay Quan Triều Viễn đút vào túi, tay kia cầm di động.

Sau một lúc kinh ngạc, ánh mắt anh quay lại sự bình tĩnh ban đầu: “Chuyện này có liên quan gì đến tôi sao?”

Tô Lam đứng sau lưng Quan Triều Viễn, mơ hồ nhận ra được giọng nói ở bên kia thuộc về Tần Tấn Tài.

Lúc Tần Tấn Tài nghe thấy giọng nói Quan Triều Viễn không có chút dao động nào, mắt anh ta đảo vòng, mở miệng có ý dò hỏi: “Anh hai, chị dâu nhỏ có biết chuyện này không?”

Quan Triều Viễn nhướng mày, giọng nói bỗng nhiên lạnh xuống: “Tốt nhất các người nên giữ cái miệng mình cho tốt, nếu tôi biết ai đồn tin, người đó sẽ chết rất khó coil”

“Dạ hiểu, hiểu rồi ạI”

Mặc dù biết căn bản là Quan Triều Viễn không nhìn thấy động tác của mình ở bên này điện thoại, nhưng Tần Tấn Tài vân nhanh nhẹn kha tay múa chân làm ra một động tác kéo khoác trên miệng mình: “Anh hai, anh yên tâm, chắc chắn em sẽ giúp anh giữ kín chuyện này!”

Quan Triều Viễn không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Ngay lập tức, ánh mắt của anh trở nên sâu thắm.

Nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất rộng lớn trước mặt, anh có thể nhìn thấy cảnh tượng đầy phồn hoa, náo nhiệt và sáng rực của cả thành phố Ninh Lâm.

Bên dưới chân là cảnh tượng người xe tấp nập, vội vã.

Thời gian thấm thoát, có rất nhiều chuyện, rõ đã là quá khứ, nhưng cứ như rõ ràng trước mắt.

Đây là lần đầu Tô Lam nhìn thấy Quan Triều Viễn có thể đứng ngốc ra ở một chỗ lâu như vậy, thậm chí có người đứng sau lưng anh thời gian dài như thế, anh vẫn không phát hiện.

Rốt cuộc người Tần Tấn Tài nhắc đến trong điện thoại là ai?

Vì sao người đó có thể gây ra ảnh hưởng lớn đến Quan Triều Viễn như vậy?

Ngay lúc Tô Lam xoắn xuýt, không biết mình có nên mở miệng hỏi anh hay không, thì cô phát hiện ra Quan Triều Viễn giật mình, quay người lại.

Lúc anh nhìn thấy Tô Lam đứng sau lưng mình, rõ ràng biểu cảm trên mặt cứng lại một giây.

Tô Lam trừng cặp mắt lớn kia, cứ đứng nhìn anh như thế, dường như cô đang đợi anh nói với mình cái gì đó.

Chỉ là, điều khiến cô cảm thấy thất vọng, chính là Quan Triều Viễn chưa từng tính sẽ đề cập đến chuyện đó.

“Em vào đây lúc nào?”

Lúc nói xong lời này, biểu cảm của anh vô cùng tự nhiên.

Sau khi sửng sốt một lát, anh đi thẳng đến bên cạnh Tô Lam, ôm lấy thắt lưng cô, đưa cô đến sô pha bên cạnh, cùng ngồi xuống.

Tô Lam ngồi bên cạnh anh vô cùng ngoan ngoãn: “Vào đây chưa lâu, thấy anh đang gọi điện thoại nên em không quấy rầy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play