Chương 4317

Dù sao, cho dù Tô Bích Xuân sống †rong nhà sang trọng, mặc đồ hiệu, lái xe sang, cũng tuyệt đối sẽ không cho bọn họ chút lợi ích nào!

Nghĩ đến điều này, Lư Tuyết Cầm ại tức giận không thôi.

Bà ta gắt gao túm chặt tay phải Tô Bích Xuân, quay đầu trừng mắt Lê Chí Sơn, chỉ vào mũi anh ta chửi ầm lên: “Cậu tính là cọng hình nào? Tôi là người như thế nào liên quan cái rắm gì đến cậu?”

“Bài”

Lê Chí Sơn trực tiếp bị mắng đến phát mộng.

Lúc này ngay cả lòng muốn chết Tô Bích Xuân cũng có: “Rốt cuộc bà muốn làm gì?”

Có trời mới biết cô ta đã phải vất vả như thế nào mới có thể khiến Lê Chí Sơn đổi cách nhìn với mình.

Nhưng lúc này mới qua bao lâu, mọi cố găng của mình đều uổng phí hết.

Lư Tuyết Cầm không quan tâm nhiều như vậy.

Kể từ lần trước bị Tô Bích Xuân đuổi ra khu nhà cao cấp, bà ta và Tô Văn Tâm ngay cả ba chục nghìn ở khách sạn cũng không có.

Lúc này bọn họ sống ở dưới gầm cầu vượt, hoặc đến cửa hàng bán thức ăn nhanh hai mươi bốn giờ ngủ một giấc.

Chẳng những ăn không đủ no ngủ không ngon, cả người còn lo lắng đề phòng, sợ mình tìm sai chỗ bị quản khu đuổi.

Bây giờ Tô Lam đã có Quan Triều Viễn ở phía sau làm chỗ dựa, bọn họ không có cách nào đi đến chỗ Tô Lam bên kia làm ầmï.

Nhưng ngay ngày hôm qua, có một người đàn ông xa lạ tìm bọn họ, hơn nữa còn cho bọn họ một tờ chỉ phiếu.

Trong chỉ phiếu có tròn ba trăm triệu đồng.

Đối với Tô Văn Tâm và Lư Tuyết Cầm bây giờ, ba trăm triệu đồng này quả thực chính là con số thiên văn.

Hầu như họ không do dự gì đã nhận số tiền đó.

Tuy rằng chỉ phiếu đã tới tay, nhưng bọn họ lại không biết mật mã.

Chờ sau khi bọn họ tiến hành liên lạc với người đàn ông xa lạ kia mới biết, hóa ra người đàn ông này là đối thủ cạnh tranh của Tô Bích Xuân.

Tô Bích Xuân đã tính kế Tô Lam, cho nên lúc này mới cướp hợp đồng tới †ay.

Chỉ cần hợp đồng lần này ký xuống, cô ta sẽ thăng chức rất nhanh.

Tô Văn Tâm mới vừa hỏi người đàn ông kia vì sao bọn họ phải làm như vậy.

Người đàn ông cũng nói thẳng với ông ta, anh ta muốn Tô Bích Xuân mất hết danh dự.

Ban đầu lúc nghe lời này, Lư Tuyết Cầm vấn có chút do dự.

Bà ta cảm thấy dù sao thì Tô Bích Xuân vấn là con gái ruột của bà ta và Tô Văn Tâm.

Thật vất vả mới đi đến nước này, trước kia cũng chịu không ít đau khổ.

Đáng tiếc Tô Văn Tâm chưa trải qua mười tháng mang thai vất vả, cũng như chưa làm mẹ.

Càng không thể lãnh hội được gian khổ của người phụ nữ một mình dẫn theo con gái.

Cho nên ông ta không chút do dự đáp ứng xuống.

Thậm chí, vào ban đêm cùng ngày, sau khi lấy được ba mươi triệu tiền đặt cọc, lập tức ông ta đi vào trong quán bar ung dung tự tại vui sướng.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Mà lúc đó Lư Tuyết Cầm vẫn còn phân cho Tô Bích Xuân một chút tình mẹ con.

Cho nên bà ta thừa lúc Tô Văn Tâm ung dung tự tại đi vui sướng, lén lúc chạy tới trước cửa nhà Tô Bích Xuân.

Chỉ cần thái độ của Tô Bích Xuân đối với bà hơi tốt một chút, bằng lòng sau này có thể phụng dưỡng bà ta.

Bà ta sẽ nói hết mọi chuyện cho Tô Bích Xuân, để cô ta có phòng bị từ trước.

Ôm mục đích như vậy, Lư Tuyết Cầm đợi trước cửa khu nha nhỏ ước chừng ba tiếng, hứng gió lạnh suốt ba tiếng.

Cuối cùng bà ta cũng thấy chiếc Porsche màu đỏ chạy tới, bà ta mừng đến mức cả người gần như phát run, không chút do dự vọt tới.

Mà Tô Bích Xuân đang chuẩn bị vào khu nhà nhỏ thấy Lư Tuyết Cầm từ kính chiếu hậu.

Cô ta biết nếu không phải Lư Tuyết Cầm không có tiền, tuyệt đối sẽ không †ìm tới mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play