Chương 4275

Khi Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan mở cửa bước vào phòng khách, họ nhìn thấy Tô Lam hai tay chống nạnh thở hổn hển giữa phòng khách.

“Anh, anh đã về rồi.”

Còn chưa nói xong, cô đã nhìn thấy Mộ Mãn Loan ở phía sau Tô Duy Nam.

Cô nhìn lướt qua vẻ mặt của hai người, nhìn thoáng qua, cô phát hiện Mộ Mãn Loan có vẻ rất thoải mái.

Chắc là hai người đã làm hòa.

“Mãn Loan, cô cũng về rồi?”

Tô Lam ném cây chổi lông gà xuống đất, sau đó xoay người chạy như bay đến trước mặt Mộ Mãn Loan.

Cô quay đầu là nhìn Tô Duy Nam: “Anh, hai người không sao chứ?”

Tô Duy Nam tao nhã cởi áo khoác, sau đó xoay người lại ngồi trên ghế sô pha.

Lúc này, anh ấy mới bắt đầu trả lời câu hỏi của Tô Lam: “Sao, chẳng lẽ em hy vọng anh xảy ra chuyện gì?”

Tô Lam xua tay một cách nhàm chán.

Nếu Tô Duy Nam có thể dỗ dành Mộ Mãn Loan trở về, vậy chứng tỏ mọi hiểu lầm đã được giải quyết.

Dù sao sớm muộn bí mật gì cô cũng có thể hỏi ra, bây giờ cũng không vội.

Tô Duy Nam liếc nhìn cây chổi lông gà bị cô ném xuống đất, tò mò hỏi: “Đây là thế nào?”

Tô Lam tỏ vẻ hối lõi, quay lại ngồi xuống bên cạnh Tô Duy Nam: “Anh, chuyện này em phải xin lỗi trước.”

Tô Duy Nam nhíu mày: “Xin lôi?”

Tô Lam gật đầu: “Tử Việt quá nghịch ngợm, nó lấy một con rắn đồ chơi dọa Bảo Anh, con bé sợ tới mức đã vào đài phun nước, không chỉ bị cảm lạnh mà còn phát sốt.”

Sau khi Tô Lam nói xong điều này, cô cũng cảm thấy rất lạ.

Theo lý mà nói thì Quan Tử Việt hoàn toàn không phải là một đứa không biết chừng mực.

Nhưng không biết tại sao mà thằng bé dường như có một loại thù địch bẩm sinh với Bảo Anh.

Chỉ cần cô đề cập đến chuyện muốn cậu xin lỗi Bảo Anh, thằng bé sẽ đột nhiên trở nên tức giận.

Nhưng môi lần hỏi thằng bé vì sao làm như vậy, thằng bé đều từ chối trả lời.

Hôm nay Tô Lam hỏi Quan Tử Việt về vấn đề này nhiều hơn hai câu, ai biết được răng thăng bé này sẽ trực tiếp ném đôi đũa.

Cũng uy hiếp chính mình về sau tuyệt đối không được đề cập đến Bảo Anh trước mặt thằng bé.

Tô Lam liền bị chọc tức, cô không biết từ khi nào mà con trai mình lại cứng đầu như vậy.

Có điều gì không thể giải thích rõ ràng với mình? Không nên giấu như vậy.

Vì thế cô cầm chổi lông gà chạy theo dạy dỗ thằng bé.

Ai ngờ Quan Tử Việt chạy trốn rất nhanh, trong nháy mắt đã không thấy đâu.

Lúc này Tô Lam đang chuẩn bị đuổi theo thì nhìn thấy Tô Duy Nam và Mộ Mãn Loan trở về.

“Bây giờ Bảo Anh sao rồi?”

Tô Duy Nam đứng dậy, chuẩn bị lên lâu xem.

Tô Lam vội vàng nói: “Tối hôm qua em đã mời bác sĩ tới khám, cũng tiêm thuốc hạ sốt và uống một ít thuốc hạ nhiệt, hôm nay chắc đã khỏe hơn rồi.”

“Chỉ là một đám nhóc gây chuyện, chỉ cân không xảy ra chuyện lớn là được.”

Mặc dù Tô Duy Nam nói những lời này một cách bình tĩnh, anh ấy đã đứng dậy và đi lên tầng hai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play