Chương 4262

Trong căn phòng không quá rộng, nhiệt độ càng ngày càng cao.

Âm thanh người phụ nữ kéo dài suốt đêm, gần như chưa bao giờ ngừng lại…

Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Mộ Mãn Loan chỉ cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời, xương cốt như muốn đứt đoạn.

Cảm giác đau đớn như thể cô ta bị cả trăm người luân phiên đánh đập, dường như không còn sức để nhấc các đầu ngón tay.

Đêm qua buông thả, cộng với cơn đau đầu sau khi say rượu khiến cô ta vô cùng khó chịu.

Mộ Mãn Loan mơ màng mở mắt ra, muốn đứng dậy theo bản năng.

Đột nhiên, lòng cô ta như có dây thắt chặt, lập tức ngồi bật dậy: “Chết rồi!”

Cô ta cầm điện thoại cạnh gối lên xem giờ, phát hiện đã hơn chín giờ.

Cô ta gần như sợ hãi nhảy khỏi giường.

Bắp đùi đau nhức khiến chân cô ta vừa chạm đất đã trực tiếp ngã xuống tấm thảm dày.

Mặc dù không bị thương khi ngã nhưng nó đã làm cô ta tỉnh táo lại.

Không đúng! Đây hoàn toàn không phải là nhà của cô ta!

Mộ Mãn Loan theo bản năng cúi đầu, phát hiện cô ta không mặc gì cả.

Hơn nữa khắp cơ thể toàn là dấu tay, thậm chí trên đùi cũng không tránh được.

Bởi vì động tác của cô ta, cơn đau †ừ nơi nào đó cũng truyền đến.

Nhìn thấy những điều này, nếu Mộ Mâẫn Loan còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì thì thực sự kỳ lạ.

Cô ta gắng sức lắc đầu, cố nhớ lại đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng tác dụng của rượu khiến cô †a hoàn toàn không nghĩ ra.

Cô ta chỉ cảm thấy não trống rồng.

“Trời ạ, rốt cuộc mình đã làm gì vậy?”

Mộ Mân Loan hốt hoảng đứng dậy.

Cô ta vô thức dùng chăn che ngực.

Nhìn thấy dấu vết khắp người, cô ta quả thực không thể tưởng tượng nổi tình trạng hoang đường đêm qua.

Mộ Mãn Loan hốt hoảng vội lấy quần áo mặc vào.

Nhưng khi mới mặc được một nửa, cửa phòng vang lên một tiếng ‘cạch”nhỏ.

Lúc này, hô hấp và nhịp tim như chợt đình chỉ.

Mộ Mãn Loan chỉ cảm thấy toàn thân mình bắt đầu cứng lại.

Cô ta vô thức nhìn về cánh cửa, thấy cửa phòng khách sạn từ từ mở ra.

Từ hình ảnh phản chiếu trên mặt đất, có thể thấy được người bước vào là đàn ông.

Chẳng lẽ là người đêm qua phóng †úng chung với mình?

Đột nhiên, Mộ Mãn Loan cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

Bởi vì cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng đời mình sẽ có người đàn ông nào khác ngoài Tô Duy Nam.

Cô ta thậm chí không kịp sửa sang lại quần áo trên người đã lao về phía người đàn ông trong sự tức giận.

“Khốn nạn, tôi giết anh, tôi giết anh!”

Người đàn ông vừa bước vào cửa dường như không ngờ tới cảnh tượng này.

Mộ Mãn Loan lao đến, trực tiếp đẩy anh ấy ngã xuống mặt đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play