Chương 4244

Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ trong sáng của Bảo Anh, miệng Tô Lam hiện lên một nụ cười dịu dàng: “Cơ thể của con đã đỡ hơn chưa?

Con còn sốt không? Có cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không?”

Thấy Tô Lam quan tâm mình, Bảo Anh hiền lành lắc đầu: “Con đã uống thuốc và tiêm rồi, bây giờ cơ thể đã tốt hơn rất nhiều.”

Tô Lam nghĩ đến nguyên nhân khiến Bảo Anh rơi xuống nước là do Quan Tử Việt gây ra, vì vậy trên mặt cô nở một nụ cười xin lỗi: “Bảo Anh, cô có chuyện này muốn nói với con.”

“Chuyện gì ạ?”

“Thật ra hôm nay làm con sợ hãi như vậy, là do món đồ chơi con rắn giả do Quan Tử Việt thả ra ngoài.”

“Nếu như không phải do thằng bé, thì con sẽ không rơi xuống đài phun nước, hơn nữa lại bị cảm lạnh, cho nên lần này cô thay mặt Quan Tử Việt đến xin lỗi con”

“Thì ra là như vậy…”

Vẻ mặt của Bảo Anh đanh lại một tí, nhưng sau đó cô bé híp mắt mỉm cười nói: “Nếu là do cậu ấy làm, tại sao cậu ấy không đến xin lỗi con?”

Lời nói của Bảo Anh làm cho Tô Lam sửng sốt một chút.

Nếu như cô thật sự có thể bảo được thăng bé kia đến đây, thì cô cũng không phải đến đây xin lỗi.

“Việt, thằng bé…”

Tô Lam đang do dự không biết mình có lên nói thật hay không.

Nhưng vào lúc này, Bảo Anh như hiểu ra mở hai mắt nói: “Cô Tô Lam, vậy cô giúp con nói với Việt, con đã nhận lời xin lỗi của cậu ấy, con tha thứ cho cậu ấy.”

Nhưng thật sự con rất sợ rắn, cô có thể nói với cậu ấy là lần sau đừng dọa con như thế được không.”

Lúc Bảo Anh nói câu này, vẻ mặt của cô bé rất đáng thương nhìn cô.

Tô Lam cảm thấy hơi đau đớn, hơn nữa cô bé này rất nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy.

Tô Lam gật đầu nói: “Con yên tâm, cô nhất định sẽ chuyển lời cho con.”

Sau khi nói chuyện vài câu, hình như Tô Lam nghĩ đến việc gì đó nói: “Bảo Anh, cô có thể hỏi con một chút được không, mẹ con ở đâu?”

Tô Lam vừa nói xong câu này, nụ cười dạng dỡ trên mặt của Bảo Anh đột nhiên trở lên ảm đạm.

Cô bé bình tĩnh nói: “Con không có mẹ.”

“Làm sao lại…”

Tô Lam còn chưa nói hết câu, thì Bảo Anh trực tiếp đứng lên từ ghế sofa.

| Cô bé tức giận đi đến bên cạnh cửa sổ, hai tay vẫn để ở trước ngực, hai má cô bé phồng lên vì tức giận.

Lúc mở miệng nói tiếp, thì giọng nói của cô bé không còn thân thiện như †rước nữa: “Con đã nói rồi, con không có mẹ, con không có! Không cói”

Thấy cô bé có phản ứng như cậy, Tô Lam biết mình không để ý đã nói một câu đam vào nỗi đau của người khác.

Cô vội vàng mở miệng nói: “Được, được rồi, con không muốn nói thì cô cũng không nhắc lại nữa.”

Bảo Anh không mở miệng nói chuyện nữa, nhưng ánh mắt của cô bé vần lạnh như bằng nhìn chằm chằm vào một góc ở trên ban công.

Tô Lam thấy cảnh tượng này thì cô không nói thêm câu nào nữa, chỉ dặn dò cô bé đi nghỉ sớm, sau đó cô rời khỏi phòng này.

Bây giờ Tô Lam càng cảm thấy †ò mò, rốt cuộc mẹ của Bảo Anh là ai?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play