Chương 4239

Vào lúc tối muộn, khi mà Thomas đang chăm sóc cho Bảo Anh, có một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn đột nhiên đi tới trước cửa.

Anh ta quay đầu nhìn sang thì lại phát hiện ra được bóng người nho nhỏ kia không phải ai khác mà chính là Mộ Nhất Vi.

Mặc dù Thomas mới chỉ có mặt ở nơi này trong khoảng thời gian một buổi chiều, nhưng mà ít nhiều gì thì anh ta cũng vấn coi như là có hiểu được một chút về mối quan hệ giữa hai người Mộ Nhất Vi và Tô Duy Nam.

Huống chỉ, chỉ cần nhìn vào mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn và vô cùng tinh xảo kia của Mộ Nhất Vi thôi thì cũng có thể biết được cô bé này nhất định là phải có một mối liên hệ nào đó với đại ca nhà anh ta.

Hiện tại Bảo Anh đang không chịu uống thuốc, mơ mơ màng màng nằm ở trên giường nũng nịu chơi xấu, chỉ lo quấy khóc.

Thomas nhìn thấy dáng vẻ dè dặt, cẩn thận từng li từng tí một đứng ở ngoài cửa của Mộ Nhất Vi thì dứt khoát đứng dậy rồi đi tới: “Cháu tên là Mộ Nhất Vi có đúng không?”

Mộ Nhất Vi khẽ gật đầu một cái, sau đó lại hết sức xấu hổ và thẹn thùng nở một nụ cười.

Mộ Nhất Vi nhướn cái cổ nhỏ bé lên, nhìn về phía Bảo Anh đang nằm ở trên giường: “Chú Thomas, Bảo Anh bạn ấy bị bệnh rồi sao ạ?”

Thomas gật đầu một cái, tiếp đến lại có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi: “Không sai, lúc xế chiêu không cẩn thận ngã nhào vào trong hồ nước, cho nên bây giờ đang phát sốt một chút.”

“Bị sốt sao? Nếu như phát sốt thì cần phải tiêm rồi uống thuốc, trước kia khi cháu bị ốm, mẹ cháu còn sẽ đưa cháu đi khám Bác sĩ, hơn nữa cô của cháu cũng là…”

Nhưng mà, Mộ Nhất Vi còn chưa kịp nói cho hết lời thì người vốn dĩ còn đang nằm khóc ở trên giường là Bảo Anh đã đột nhiên “Lịch bịch” mấy tiếng ngồi dậy.

Bảo Anh chỉ tay vào Mộ Nhất Vị, trên mặt tràn ngập vẻ không vui, lớn tiếng nguyền rủa mắng ầm lên: “Cậu im miệng cho tôi! Tôi bị bệnh hay không thì liên quan gì đến cậu hả? Tôi mới không cần phải tiêm đâu!”

“Tôi cũng không cần phải uống thuốc, cậu bớt đứng ở bên đó nói bậy nói bạ lại cho tôi!”

Phải biết rằng, Bảo Anh từ nhỏ đã được một đám các chú nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên. Vậy nên cho dù có gọi cô bé là công chúa nhỏ thì cũng tuyệt đối không có gì là quá đáng.

Lúc bình thường, điều khiến cho đám người Thomas bọn họ cảm thấy khổ sở nhất đó chính là dỗ cô công chúa nhỏ này tiêm thuốc và uống thuốc.

Vốn dĩ Mộ Nhất Vi đến cũng chỉ là vì có lòng tốt, nhưng đột nhiên cô bé lại bị mắng, cho nên Mộ Nhất Vi cũng có chút hoảng hốt và sợ hãi nhìn về phía Bảo Anh.

Thomas không có cách nào la rầy Bảo Anh, nên anh ta chỉ có thể nghiêng đầu an ủi Mộ Nhất Vị: “Vi Vị, bởi vì Bảo Anh bị ốm rồi, cho nên tâm trạng của con bé mới không được tốt lắm. Cháu đừng nên so đo cùng với con bé, có được không?”

Mộ Nhất Vi lại nghiêng đầu nhìn về phía Bảo Anh một lần nữa, trong lòng cô bé âm thầm suy nghĩ, dẫu sao thì nguyên nhân khiến cho Bảo Anh bị cảm lạnh và phát sốt cũng chính là bởi vì Quan Tử Việt muốn trút giận thay cho mình.

Mặc dù chuyện Bảo Anh giết chết con chim nhỏ đang bị thương kia đúng thật là rất quá đáng, nhưng mà mới vừa rồi khi ở ngoài cửa Mộ Nhất Vi đã nghe thấy được tiếng gào khóc nức nở của Bảo Anh khi phải tiêm thuốc, trong lúc nhất thời cô bé vẫn cảm thấy có chút không đành lòng.

Mộ Nhất Vi lại nghiêng đầu sang nhìn Thomas ở phía bên này một chút, sau đó cô bé móc mấy viên kẹo trái cây †ừ trong túi ra.

Thomas thấy được hành động này của Mộ Nhất Vi thì cũng dường như là đã đoán ra được điều gì đó: “Vi Vi, có phải là cháu lo lắng rằng Bảo Anh sợ thuốc đăng, cho nên mới đem kẹo đến đây cho con bé hay không?”

Thomas một câu đoán trúng ý tưởng của Mộ Nhất Vi, khiến cho cô bé có chút ngượng ngùng gật đầu một cái.

“Thật đúng là một cô bé tốt bụng!”

Thomas dứt khoát dắt tay Mộ Nhất Vi đi đến chỗ đầu giường của Bảo Anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play