Chương 4218

Nhưng bây giờ Tô Lam càng mông lung hơn nữa, cô vô cùng nghi ngờ nhìn chồng của mình: “Ông xã rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải Tô Bích Xuân đã bắt cóc Tử Việt và Nhất Vi rồi sao, sao lại…”

Khắp người Quan Triều Viễn toát ra sự rùng mình ớn lạnh, anh bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Tô Duy Nam một cái: “Việc này phải hỏi anh trai mà em yêu thương nhất ấy!”

Tô Lam nhíu mày, khuôn mặt nghỉ ngờ: “Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhiều năm qua như vậy anh đã đi đâu?

Tại sao anh không về thăm em dù chỉ một lần? Hơn nữa lần này trở về còn đem đến cho em kinh sợ lớn như vậy!”

Một lần nữa khi đối mặt với những câu hỏi của Tô Lam, Tô Duy Nam trở nên hơi lo lắng.

Anh ấy vươn tay xoa xoa chóp mũi, xoay người đi về: “Bên trên nhiệt độ thấp quá, chúng †a xuống dưới nói tiếp.”

Tô Duy Nam xoay người đi thẳng đến bên cạnh Mộ Mẫn Loan, vốn dĩ anh ấy định đưa tay ra đỡ lấy Mộ Nhất Vi nhưng ai mà biết Mộ Mãn Loan vừa thấy anh ấy đã nổi giận, cô ta xoay người ôm Mộ Nhất Vi tránh ra không cho anh ấy chạm vào.

Khi các vệ sĩ đó còn đang cho rằng Tô Duy Nam sẽ nổi giận đùng đùng thì lại thấy khóe miệng anh nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ.

Anh xoay người đi đến bên cạnh Mộ Mãn Loan, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Lại không ngoan, có phải em muốn anh hôn em trước mặt nhiều người như vậy mới chịu ngoan ngoãấn nghe lời đúng không!”

Vừa nghĩ đến nụ hôn nóng bỏng trong lxe bảo mẫu lúc nấy, Mộ Mẫn Loan liên cảm thấy tai của mình nóng bừng lên.

Cô ta dám bảo đảm nếu như lúc đó bên ngoài không có nhiều vệ sĩ đứng như vậy Tô Duy Nam chắc chắn sẽ xử tử cô ta ngay tại chỗ.

“Vô sỉ!”

Mộ Mãn Loan vừa tức vừa lo nhưng trong lòng cô ta lại sợ Tô Duy Nam nói được làm được nên chỉ có thể ngoan ngoãn căng da đầu đưa Mộ Nhất Vĩ ra.

Tên này bỗng nhiên mất tích bao nhiêu năm như vậy, mấy năm này cũng không liên lạc với mình sau đó lại đột nhiên xuất hiện.

Mình đáng đời không có lòng tự trọng vậy sao?

Nhất định đứng đó ngoan ngoan đợi anh ấy!

Hơn nữa quan trọng nhất là khi anh ta xuất hiện lại mang đến cho mình một bất ngờ như vậy!

Đến cả người không có chút khó chịu gì với Tô Duy Nam như Mộ Mẫn Loan còn cảm thấy lần cau mặt này của mình còn nhẹ, đáng lễ ra mình nên lấy dao mổ ngực anh ấy ra nhìn xem rốt cuộc tim của anh là đen hay đỏ!

Tô Lam và Mộ Mẫn Loan tách ra đi lên xe của hai người đàn ông, Mộ Mãn Loan ngồi ở ghế lái phụ, tay ôm chặt lấy Mộ Nhất Vi.

Cô ta đưa tay ra cẩn thận chạm nhẹ vào má của cô bé, muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể của cô bé.

Tô Duy Nam đang lái xe ở bên cạnh nói: “Yên tâm, bọn trẻ rất ổn.”

Tuy rằng trong lòng có rất nhiều ủy khuất nhưng Mộ Mãn Loan thật sự không có cách nào nổi giận với Tô Duy Nam.

Dù sao cô ta cũng đã nhung nhớ người đàn ông trước mặt này rất nhiều năm rồi, bây giờ không dễ gì xuất hiện trước mặt mình, cô ta ngắm còn không đủ làm gì có tâm trạng mà nổi giận với anh ấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play