Chương 4192

“Chiếc Lamborghini sao? Thế em có điều tra được chiếc Lamborghini kia là của ai không?”

Quan Hạo Nhân ở đầu dây bên kia có chút bất lực lắc đầu: “Chiếc Lamborghini này là phiên bản mới nhất, khoảng một tuần trước vừa được chuyển đến thành phố Ninh Lâm, vì thế căn bản không có cách nào điều tra được chủ xe là ai.”

“Mau cử hết những người dười trướng chúng ta tản nhau ra, nhanh chóng tìm kiếm từng căn nhà trong khu vực bỏ hoang ở vùng ngoiaj ô, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Lúc Quan Triều Viễn nói những lời này, biểu cảm trên mặt anh cũng trở nên vô cùng hung tợn!

Chỉ là anh không hề biết câu nói cuối cùng của mình “Sống phải thấy người, sống phải thấy xác” đã hoàn toàn dọa sợ hai người mẹ đang ngồi ở bên trong.

“A!”

Mộ Mẫn Loan kêu lên một tiếng, sau đó hai chân cô ta mềm nhữn nhanh chóng ngã ngồi trên ghế salon, suýt nữa đã ngất đi rồi.

Sắc mặt Tô Lam cũng trở nên tái nhợt, cả người cô nhanh chóng trở nên run rẩy: “Chồng à, vừa rồi anh mới nói sống phải thấy người chết phải thấy xác là có ý gì thế?”

Quan Triều Viễn cúp điện thoại, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy phản ứng của Tô Lam và Mộ Mãn Loan, anh nhanh chóng hiểu ra.

Chắc hẳn hai người phụ nữ này đã hiểu sai ý của nah rồi, vừa rồi anh nói những lời kia là muốn nhằm vào tên bắt cóc, cũng không phải nói đến hai đứa trẻ.

“Đừng lo lắng, anh đã tìm được manh mối rồi, chắc chắn nội trong hôm nay có thể tìm ra được kết quả.”

Từ trước đến giờ, Quan Triều Viễn cũng không phải người biết cách an ủi người khác, vì thế lúc này anh chỉ nói những lời nhẹ nhàng mà thôi.

Sắc mặt của Mộ Mẫn Loan vốn đang u ám thế nhưng sau khi nghe được lời này thì trong lòng lại dâng lên một niềm hy vọng: “Vậy vừa rồi, ý anh là…

“Mấy lời vừa nãy là tôi đang nói tới tên bắt cóc.”

Nghe những lời giải thích của Quan Triều Viễn, Tô Lam và Mộ Mãn Loan cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù nói đã thở phào nhẹ nhóm thế nhưng thần kinh của hai người phụ nữ vẫn căng như dây đàn.

“Nếu như không có gì bất ngờ vậy thì hôm nay chắc hẳn tên bắt cóc sẽ liên lạc với hai người, hai người cứ đợi ở đây, đừng đi đâu cả, có biết chưa?”

Quan Triều Viễn đang dặn dò hai cô gái thì chuông biệt thự đột nhiên vang lên: “Ông chủ, bà chủ, tôi ra ngoài xem một chút!”

Sau khi Quan Tử Việt xảy ra chuyện, bà vú cũng buồn tới mức cả đêm không ngủ, bà ấy để hai cặp mắt thâm xì nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bởi vì Quan Tử Việt mất tích, bà vú liền quy hết mọi trách nhiệm trong việc này lên người mình.

Quan Tử Việt không trở về nhà, bà vú khó mà yên lòng được.

Lúc bà vú quay trở vào nhà, trên tay bà ấy đang cầm một cái túi, biểu cảm trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Tô Lam nhìn thấy thế thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng lên tiếng hỏi: “Lâm Mộc, ai vừa mới tới đây thế?”

Lâm Mộc cũng mơ hồ lên tiếng: “Tôi cũng không biết, vừa nãy khi tôi ra ngoài thì bên ngoài không có ai cả, thế nhưng có một cái túi đặt trước cửa vì thế tôi mới tiện tay cầm vào nhà. Ông chủ, bà chủ, hai người mau xem thử xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play