Chương 4190

Sự tủi thân vừa gặp phải ở bên ngoài đi đôi với sự tức giận mới hình thành nhanh chóng bùng phát ra ngoài.

“Hai tên nhóc thối tha, tao bảo chúng mày ngoan ngoãn đợi ở nhà mà chúng mày lại không chịu nghe, thế mà vân suy nghĩ muốn chạy trốn sao? Vậy thì xem hôm nay tao đánh chết chúng mày nhét”

Người đàn ông kia nổi giận gầm lên, sau đó đưa tay trái ra định tóm lấy hai đứa trẻ.

Mộ Nhất Vi bị dọa sợ tới mức ngây người, ngoại trừ đứng tại chỗ gào khóc thì cũng không biết phải phản ứng như thế nào.

Khi Quan Tử Việt nhìn thấy người đàn ông kia định bắt Mộ Nhất Vi, cậu bé nhanh chóng xông tới cắn vào cánh tay phải của anh ta.

“AI”

Người đàn ông kia kêu lên một tiếng thảm thiết, nhanh chóng vung tay lên hất Quan Tử Việt sang một bên.

Quan Tử Việt ngã xuống đất, cả người đau đến mức co quắp lại.

Cậu bé quay đầu nhìn Mộ Nhất Vi thấy cô bé vẫn đứng tại chỗ khóc lớn thì tức giận lên tiếng hỏi: “Chạy mau, còn đứng ở đó làm gì?”

“Thế nhưng… Cậu đã nói sẽ không bỏ lại tôi một mình, vì thế tôi cũng sẽ không bỏ lại cậu một mình đâu…”

Mặc dù lúc này Mộ Nhất Vi đã thật sự bị dọa sợ, thế nhưng cô bé không những không xoay người bỏ chạy mà ngược lại còn chạy về phía Quan Tử Việt.

Quan Tử Việt thấy cô bé chạy về phía này thì cảm thấy vừa lo lắng vừa tức giận.

“Cái cô gái ngốc nghếch này!”

“Ôi đúng là không ngờ mới tí tuổi như thế mà đã có tình có nghĩa như thế rồi!”

Người đàn ông say rượu cười lạnh, dù sao thì trong khu nhà bỏ hoang này trừ ba người bọn họ ra thì cũng không còn người nào nữa, vì thế anh ta không sợ hai đứa bé này bỏ chạy.

Mới vừa rồi đúng thật là anh ta đã bị hai đứa nhỏ này lừa, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là cho rằng hai đứa nhỏ nhất định đã bỏ trốn.

Cho nên sau khi vội vàng tìm một lượt trong nhà, phát hiện không nhìn thấy hai đứa nhỏ thì anh ta vội vàng chạy ra ngoài.

Thế nhưng khi vừa chạy tới cửa của tiểu khu này, anh ta đột nhiên khôi phục tỉnh thần.

Hai đứa bé kia cùng lắm cũng chỉ mới ba bốn tuổi, hơn nữa nơi này còn năm ở vùng ngoại ô, hơn nữa còn đang đối mặt với việc phá bỏ và di dời, căn bản không có bất kỳ chiếc xe nào qua lại nơi này.

Huống chỉ lúc anh ta ra ngoài thì cũng đã tám, chín giờ tối rồi, bây giờ cũng đã là ba giờ sáng, hai đứa trẻ kia căn bản không thể chạy trốn được.

Vì thế anh ta ôm thái độ thử một lần, nhanh chóng quay trở về nhà.

Khi mới vừa vào cửa, anh ta liền nghe thấy tiếng của cô bé nhỏ này từ dưới gầm giường trong phòng ngủ chính.

Khi đó anh ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ, anh ta không ngờ hai đứa nhỏ như vậy mà lại có những suy nghĩ mưu mô như vậy.

Cho nên anh ta dứt khoát lui ra ngoài, đứng canh giữ ở chỗ khúc quanh của cầu thang, chờ thời cơ bắt lấy hai đứa nhỏ/ Chỗ trên mu bàn tay bị Quan Tử Việt cắn trúng lúc này đang truyền tới một cảm giác đau nhói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play