Chương 4022

“Cho nên cậu đã đồng ý với anh ấy sao?”

Nghe đến đây, ngay cả Tô Lam cũng không nhịn được, không khỏi khen ngợi Lục Mặc Thâm từ tận đáy lòng.

Để có được nữ thần Lâm Thúy Vân của chúng ta, có thể nói giáo sư Lục phải rất vất vả, hao tâm tổn sức, không từ bất cứ thủ đoạn nào!

Lâm Thuý Vân nhẹ nhàng gật đầu trong bất lực: “Vốn dĩ ban đầu, mình định chỉ đồng ý qua miệng thôi, đến lúc đó sẽ lại lật mặt phủ nhận, coi như không biết gì cả, nhưng ai ngờ rằng tên khốn đó đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, mình chỉ vừa mới gật đầu mà anh ta đã rút hợp đồng ra ngay lập tức, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, bảo mình ký vào hợp đồng, còn ấn cả dấu vân tay nữa, mình cứ như vậy mà bán đứng chính bản thân mình đấy…”

Nói thêm, sau khi trở về nước, cô ấy đã tung cánh bay về khoảng trời của riêng mình chưa?

Cô ấy đã trăn trở, bỏ trốn, ở lại nước Anh Nam chờ đợi ròng rã suốt hai năm, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không thể bay ra khỏi lòng bàn tay của Lục Mặc Thâm được!

Chao ôi, chỉ trách cách làm của tên đó quá khôn khéo, quá hay, cô ấy hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta mà!

“Thật ra, Thúy Vân à, cậu thử suy nghĩ theo một hướng khác xem, tập đoàn Lục Dương cũng là một công ty lớn! Được làm gương mặt đại diện và phát ngôn viên cho họ cũng tốt mà, không phải đây là điều mà bao nữ minh tinh hàng đầu muốn còn không được hay sao.

Cậu không thể coi anh ấy là chướng ngại vật giữa đường cho sự tự do của cậu được. Cậu phải coi anh ấy như một bàn đạp trên con đường vươn tới thành công của cậu!”

Lâm Thuý Vân không chịu nổi, gào lên “Cậu đang nói cái gì vậy? Cái gì mà chướng ngại vật, cái gì mà một bàn đạp hả!

Thực ra, trong lòng mình biết rõ giáo sư Lục làm như vậy là vì muốn tốt cho mình, chẳng qua là mình thấy hơi tiếc một chút thôi. Vốn dĩ mình định sau khi về nước sẽ hợp tác cùng cậu, làm một bộ phim truyền hình!”

“Chuyện này thì có vấn đề gì đâu? Tập đoàn Lục Dương cũng chỉ mới ký hợp đồng làm gương mặt đại diện và phát ngôn viên với cậu, cũng không hạn chế sự phát triển của cậu ở các lĩnh vực khác. Nếu sau này có kịch bản hay, đương nhiên chúng ta vẫn có thể hợp.

tác cùng nhau mài”

“Cậu nói cũng có lý”

Đến tận lúc này, Lâm Thúy Vân mới có thể gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

Hai người phụ nữ vừa nói xong, không bao lâu sau, Quan Triều Viễn liền bước ra ngoài.

Vừa nhìn thấy cha mình, biểu cảm của Quan Tử Việt đã thay đối ngay lập tức trong nháy mắt.

Thăng bé chạy ra sau lưng Tô Lam nhanh như chớp, cả tay chân núp kín vào đằng sau người cô.

Rõ ràng vừa rồi trông dáng vẻ của thẳng bé còn như ông cụ non vậy, thế mà lúc này đã biến thành một con cừu nhỏ vô cùng đáng thương.

Thắng bé ôm cổ Tô Lam và bắt đầu nũng nịu, giả vờ ngây thơ: “Mẹ ơi, em bé muốn đi ngủ!”

Tô Lam liếc nhìn đồng hồ trên tay: “Ôi chết, mẹ mải nói chuyện quên mất không để ý giờ, mẹ đưa con đi ngủ trưa nhé”

Quan Tử Việt rúc trong vòng tay Tô Lam cực kỳ ngoan ngoãn, rên rỉ, như thể thăng bé đang rất buồn ngủ, trông thật đáng thương.

Đương nhiên là Tô Lam không nhìn ra những tính toán sâu xa trong đầu đứa con trai mình, nhưng Quan Triều Viễn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu sự láu cá trong đầu thăng nhóc nghịch ngợm. Anh cứ thế đi thắng tới chỗ ba người đang nói chuyện: “Em và Thúy Vân cứ tiếp tục nói chuyện, trưa hôm nay anh sẽ ru thẳng bé ngủ trưa”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play