Chương 3952

Cả khuôn mặt hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, và nó cũng lộ ra trước ánh mắt không che giấu của Lục Mặc Thâm.

Sau tai và bên trong chân tóc hai bên thái dương, và cả ở vị trí cảm, có những vết sẹo rất rõ ràng, vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

“A!”

Mãi cho đến lúc này, cô ta mới nhận ra được Lục Mặc Thâm đang làm gì, Mộ Vấn An đột nhiên kích động.

Cô ta vùng vẫy trong tuyệt vọng, hét lên kinh hoàng và vươn tay kéo tóc: “Không, đừng nhìn tôi! Đừng nhìn tôi…”

Nhưng Lục Mặc Thâm hoàn toàn không cho cô ta cơ hội phản kháng, anh dùng một †ay véo chặt cầm cô ta và bắt cô ta nhìn lại mình: “Sao? Tưởng rằng tôi sẽ không nhận ra cô nếu cô thay đổi khuôn mặt sao?”

Giọng nói của Lục Mặc Thâm dường như đến từ địa ngục, khiến dây thân kinh của Mộ ‘Vãn An bị sốc như có một hiệu điện thế 1000V chạy qua.

Cô ta kinh hãi nhìn Lục Mặc Thâm gọi tên cô ta: “Lê Duyệt Tư!”

Mộ Vãn An đột nhiên đứng sững tại chỗ, lúc này dường như cô ta đã cạn kiệt toàn bộ sức lực của cả cơ thể.

“Đúng thế, anh đã biết rồi, thì chắc anh cũng hiểu rõ Lâm Thúy Vân sẽ có kết cục như thế nào!”

Mộ Văn An không biết sức lực từ đâu mà ra, đột nhiên bẻ tay Lục Mặc Thâm ra.

Cô ta đứng dậy khỏi ghế sofa, và chỉ vào mặt mình với một tiếng hét tuyệt vọng cuồng loạn: “Nếu không có con đĩ Lâm Thúy Vân đó, tôi đã không bao giờ phải ly hôn với anh, tôi cũng không bị  Triều Viễn chán ghét! Tại sao hai con đĩ Lâm Thúy Vân và Tô Lam lại có thể có được hạnh phúc, còn tôi lại rơi vào tình cảnh khốn khổ như vậy? Tôi không cam tâm, dù có chết tôi cũng không cam tâm!”

“Mặc Thâm, anh có biết răng lý do tôi có thế đứng vững trong nhà họ Lê hồi đó là dựa vào khuôn mặt của tôi không, nhưng bây giờ thì sao? Khuôn mặt của tôi đã hỏng hết rồi! Tôi trở thành trò cười của cả thủ đô! Tôi trở thành con cờ bị nhà họ Lê bỏ đi!”

“Anh có thể hiểu cảm giác của tôi không?

Tôi trở thành bộ dạng không ra người không ra ma như bây giờ, tôi còn phải trải qua hàng chục, thậm chí hàng trăm ca ghép da. Anh có thể hiểu nỗi đau đó không? Anh không hiểu! Vì vậy, cảm giác tuyệt vọng đó, tôi phải bắt Lâm Thúy Vân nếm trải!”

Mộ Vãn An bắt đầu giống như người mất trí, tuyệt vọng trút bỏ sự bất mãn bên trong.

Trong mấy tháng qua, mỗi lần nhìn thấy Lục Mộc Thâm và Lâm Thúy Vân ở bên nhau, cô ta đều ghen tị đến mức không kìm được, cô ta sắp phát điên rồi!

Cô ta và Lục Mặc Thâm đã yêu nhau nhiều năm, hai người vừa đính hôn.

‘Vốn dĩ cô ta nghĩ rằng mình vẫn sẽ có đủ thời gian để cướp Lục Mặc Thâm trở lại với một thân phận khác.

Nhưng dường như cô ta thực sự đã nghĩ quá nhiều, bởi vì bây giờ trong mắt Lục Mặc Thâm không thể có thêm bất kỳ ai.

Vậy cô ta của ngày xưa là gì?

Tại sao đồ đê tiện Lâm Thúy Vân đó có thể chen vào khi hai người bọn họ đang ở bên nhau? Thật là trớ trêu!

Đây là một trò đùa lớn đối với cô tai “Mặc Thâm, em biết, em biết anh thích Lâm Thúy Vân, em không yêu cầu anh hoàn toàn quên cô ấy và yêu em một lần nữa, em chỉ muốn bắt đầu lại với anh…”

Mộ Vấn An nói với giọng điệu gần như van nài: “Em biết trước đây em quá tham lam, em bắt cá hai tay. Rõ ràng là thích anh nhưng em lại không nỡ bỏ rơi sự quan tâm của  Triều Viễn dành cho em. Em quá tham lam. Bây giờ em cam đoan với anh, em và Quan Triều Viễn sẽ hoàn toàn cắt đứt. Em sẽ chỉ yêu anh đến tuyệt vọng, anh cho em một cơ hội nữa, được không? Chúng ta làm lại từ đầu, em xin anh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play