Chương 3876

Không phải là Mộ Mẫn Loan không biết trước đây khi Tô Duy Nam biết Tô Lam mang thai thì anh ấy có phản ứng gì.

Anh ấy hạnh phúc như vậy khi trở thành một người chú, thì làm sao anh ấy lại không muốn làm cha?

Đó là bởi vì lo lắng cho mình mới nói như vậy sao? Mộ Mãn Loan thậm chí cũng không dám nghĩ như vậy.

“Cho nên bây giờ anh định làm gì?

Tô Duy Nam cứ như vậy nhìn chằm chằm Mộ Mẫn Loan, tựa hồ là muốn một câu trả lời của Mộ Mắn Loan.

Mộ Mãn Loan có hơi bối rối “Em..”

“Em có thể yêu anh như năm năm trước không?

Tô Duy Nam híp mắt lại, nụ cười trên gương mặt anh tuấn kia làm cho Mộ Mẫn Loan thần hồn điên đảo.

Mỗi một lần chỉ cần Tô Duy Nam cười như: vậy đối với mình, Mộ Mẫn Loan sẽ có cảm giác tất cả lo lắng trong thế giới của mình đều biến mất, như thể nở đầy hoa tươi.

Trước khi quen biết Tô Duy Nam, Mộ Mẫn Loan cảm thấy cả thế giới của mình thật u ám.

Cha mẹ xem mình như thành cây rụng tiền, cơ hồ là luôn luôn đắn đo đòi báo đáp từ mình.

Mà mọi người xung quanh thì ai cũng lợi dụng mình.

Từ nhỏ đến lớn, vì Mộ Mẫn Loan quá xinh đẹp nên đã bị rất nhiều người lườm nguýt, thậm chí cô còn bị rất nhiều cậu thanh niên nhìn với ánh mắt đầy ý đồ xấu.

€ó lần, khi còn học cấp hai, cô đã từ chối lời tỏ tình của một bạn nam sinh nào đó, mà cậu ta lại là người có quyền có thế, nên đã lên tận phòng hiệu trưởng để tố cáo cô.

Sau chuyện đó, cô đã bị ép đứng lên trước toàn trường để làm bản kiểm điểm, cam đoan rằng sau này sẽ không bao giờ quấy rối cậu bạn đó nữa.

Nhưng chính từ lúc đó trở đi, cô đã bị tẩy chay ở tất cả những nơi mà cô đến Các bạn nữ thì thi nhau đặt cho cô các loại biệt danh khó nghe như gái điếm này nọ.

Mãi đến tận bây giờ, Mộ Mẫn Loan vẫn luôn cảm thấy thế giới này quá bất công, cô không hiểu sao tất cả mọi chuyện bất hạnh lại đều đổ dồn hết lên người mình như vậy.

Mãi đến khi cô gặp Tô Duy Nam, đây chính là người đàn ông đầu tiên mà cô đã nhìn thẳng vào mắt.

Mà chính vì cái nhìn đó mà cô đã hoàn toàn rơi vào tay anh.

Sau này, vào lần đầu tiên Tô Duy Nam hôn cô, cô đã hoàn toàn tha thứ cho cuộc sống gập ghềnh, sóng gió trước kia.

Mắt Mộ Mẫn Loan rơm rớm nước mắt, cô ngẩn ra, cứ thế nhìn chằm chăm vào Tô Duy Nam.

Trời ạ, nếu như đây chỉ là một giấc mơ thì ước gì cả đời này cô sẽ không cần phải tỉnh lại nữa.

Tô Duy Nam nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt cũng rất dịu dàng.

“Không nói gì nữa à?”

Mộ Mẫn Loan bất ngờ nhào đầu vào lòng anh, cô ôm anh thật chặt rồi sau đó gật đầu lia lịa.

“Em có thể không? Em còn có thể yêu anh như năm năm trước nữa không?”

Tô Duy Nam giang tay ra, để yên cho Mộ Mẫn Loan ôm chặt lấy mình.

Ánh mắt lạnh như băng luôn âm trầm cũng đần trở nên ấm áp trở lại, anh dịu dàng nở một nụ cười nhẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play