Chương 3858

Mười phút sau, một chiếc xe việt dã màu xanh lục quân đột nhiên xuất hiện bên đường.

Khi Thomas vô cùng ưu nhã ngồi lên chiếc xe việt dã kia, nhanh như chớp rời khỏi khu dân nghèo.

Cảnh tượng trước mặt khiến đám nghiện cùng bọn cướp bóc đều há mồm trợn mắt ra nhìn.

Bọn họ ngàn vạn lần không hề ngờ tới rằng, bình thường thằng nhóc bẩn thỉu nhất lôi thôi nhất ấy bây giờ lại là người thâm tàng bất lộ như vậy.

Hai người Quan Triều Viễn cùng Thomas gần như đã sử dụng toàn bộ các mối quan hệ trong tay, muốn đi tìm đầu mối của Tô Lam.

Khi Thomas được biết Tô Lam đã mất tích, anh ta lập tức hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc này.

Dù sao chỉ cần liên quan đến chuyện của cô Tô, Boss lại để cho anh ta tiếp tay giúp đỡ, vậy thì e răng việc này thật sự đã đến mức độ rất gấp rồi.

Thực ra theo đạo lý mà nói, Tô Duy Nam đã ở nước M tròn năm năm chẵn chẵn, anh ta gần như dùng một tay mà điều khiển toàn bộ tập đoàn Âu Thị.

Đồng thời, độ ảnh hưởng của tập đoàn Âu Thị trên thương trường nước M cũng không thể khinh thường được.

Chỉ đáng tiếc, cho dù là tập đoàn Âu Thị ra tay, nhưng vẫn không hề tìm ra được một tin tức nào dù là nhỏ nhất của Tô Lam.

Quan Triều Viễn cũng từng đến bệnh viện điều tra tất cả những bản ghi camera có liên quan đến Weilia.

Nhưng rất trùng hợp là, tất cả những video camera khác đều còn, chỉ riêng video camera về Weilia lại bị tiêu hủy toàn bộ một cách vô cùng khó hiểu.

Ba ngày tròn chẵn cứ vậy trôi qua, Quan Triều Viễn cùng Tô Duy Nam gần như đã tiêu hao.

hết một số lượng lớn về nhân lực, vật lực cùng tài lực, nhưng đừng nói đến tìm được người Tô Lam, thậm chí cả một tin tức dù là nhỏ nhất của cô cũng chẳng nghe ngóng được.

Sự việc từ giờ khắc này dường như đã lâm vào cục diện bế tắc không thể nào thay đổi được nữa.

Người đưa Tô Lam đi rốt cuộc là ai?

Sao hẳn ta lại có bản lĩnh như vậy?

Ngay lúc Quan Triều Viễn gần như rơi vào ngõ cụt, thì anh lại nhận được một cuộc điện thoại Cuộc điện thoại này là Tống Chỉ Manh gọi đến từ trong nước.

Anh vốn không có ý định nghe điện thoại, dù sao bây giờ anh vẫn chưa tìm được Tô Lam, anh hoàn toàn chẳng có hứng thú với bất cứ chuyện gì khác cả Nhưng Tống Chỉ Manh đầu dây điện thoại bên kia dường như vô cùng cố chấp, trong vòng nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủn cô ta đã gọi mấy chục cuộc điện thoại.

Quan Triều Viễn quả thực phiền đến không thể phiền hơn nữa, cuối cùng cũng ấn nút nghe máy, có điều giọng điệu lại vô cùng không tốt: “Có rắm thì thả nhanh!”(Một cách nói thô lỗ của “có chuyện gì thì nói nhanh”) “Sếp Lệ, không phải tôi muốn tìm anh, là Khúc Thương Ly, anh ta có chuyện muốn nói với anh”

Điện thoại vừa được nghe máy, giọng nói vô cùng trong trẻo của Tống Chỉ Manh đã vang lên.

Cô ta không hề do dự mà nhanh chóng chuyển điện thoại sang cho Khúc Thương Ly.

Đôi mắt lạnh băng của Quan Triều Viễn híp lại, để có thể tìm được Tô Lam, anh ta đã gần như ba ngày ba đêm không chợp mắt rồi.

Mà lúc này trên dưới toàn thân anh đều đang tràn ngập tâm tình không yên lòng nồng đậm, có hơi chuyện gì nho nhỏ cũng đủ làm anh giận dữ vô cùng, tâm tình mất kiểm soát: N Đầu dây bên kia, Khúc Thương Ly có thể nghe ra được giọng nói lúc này của Quan Triều Viễn vô cùng lạnh lo, hơn nữa còn mang theo tâm trạng vô cùng mất kiên nhẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play