Chương 3692

Mắt Liễu Minh Hoa sáng rực lên, nhưng vẫn rất tỉnh táo xoay người sang chỗ khác: “Anh Khải, còn có chuyện gì khác không?”

“Cô thật sự… Thật sự tình nguyện giúp Tô Lam à?”

Nhan Thế Khải vẫn còn đôi chút nghỉ ngờ, dù sao một lần bị rằn căn, mười năm sợ dây thừng.

Lúc trước nếu không phải hai người Tô Lam và Lâm Thúy Vân bắt tay vạch trần âm mưu của người phụ nữ này, nói không chừng mình cũng đính hôn với cô ta chỉ vì áy náy.

Liễu Minh Hoa đã đoán được từ lâu, rằng một ngày nào đó Nhan Thế Khải chắc chẳn sẽ hỏi cô ta vấn đề này.

Chỉ cần anh ấy mở miệng hỏi, vậy thì cô ta và anh ấy vẫn có cơ hội.

Liễu Minh Hoa do dự một lát, cuối cùng cô ta vẫn lắc đầu, nói lời thật lòng: “Nói thật, em cũng không muốn giúp cô ta, cho dù ban đầu cô ta chỉ muốn tốt cho anh, nhưng mà cô ta vẫn chia rẽ chúng ta”

“Vậy tấm ảnh này…”

“Đó là bởi vì em muốn giúp anh, thật sự không đành lòng thấy anh bởi vì chuyện của cô ta mà phải sứt đầu mẻ trán. Trong khi cô ta vẫn đang an tâm hưởng thụ sự yêu thương của Quan Triều Viễn, mang đứa con của người khác, hoàn toàn không nhìn đến nỗi khổ tâm của anh!”

Tâm cơ của Liễu Minh Hoa vô cùng nặng nề, mỗi một câu của cô ta đều đâm trúng điều ở sâu trong nội tâm Nhan Thế Khải.

‘Vừa thấy người đàn ông thay đổi sắc mặt, Liễu Minh Hoa đã biết lần này mình đạt được mục đích.

Xem ra vừa nấy mình cố ý ngã cũng đáng lắm!

Nghĩ tới đây, cô ta gật đầu rồi không hề do dự quay người bỏ đi.

Nhan Thế Khải cúi đầu nhìn tấm ảnh trong tay, đột nhiên trở nên trầm mặc.

Liễu Minh Hoa mới đi ra quán cà phê, còn chưa đi được mấy bước, đã đột nhiên bị người †a ngăn lại.

“Liễu Minh Hoa, trùng hợp vậy à!”

Đây là giọng của Lâm Thúy Vân.

Lần trước đụng phải một người bị bệnh thần kinh, để người phụ nữ này chạy mất, lần này cô ấy chuyên môn đến đây chặn đường Cô ta.

Liễu Minh Hoa biết Lâm Thúy Vân sẽ tới lần nữa, cho nên cô ta cũng đã nghĩ kỹ đối sách trước: “Rốt cuộc là vì trùng hợp, hay là lần trước cô còn không cam lòng, cho nên cố ý chạy đến bệnh viện chặn đường tôi? Hai chúng ta nói thế nào cũng rất quen thuộc, không cần phải giả vờ trước mặt tôi!”

Lâm Thúy Vân thấy thái độ của cô ta như thế, cũng lười giả bộ tiếp: “Đúng vậy, hôm nay tôi cố ý đến đây chặn đường cô đó, bây giờ tôi cũng lười nói nhiều với cô nữa, lập tức giao thứ đó ra đây!”

Liễu Minh Hoa nhịn không được cười nói: “Cô đúng là người bạn thân tốt nhất Bạch Lạc!”

“Bớt nói nhảm cho tôi nhờ, nếu như cô không giao ra, cô có tin hôm nay tôi lập tức đánh cô thành đầu heo không! Lần trước có người cứu cô, lần này tôi ngược lại muốn xem xem ai còn dám xen vào việc của người khác nữa!”

Lúc nói chuyện thái độ của Lâm Thúy Vân rất phách lối, dáng vẻ này cực kỳ giống một chị cả đang thu phí bảo vệ.

Dù sao cô ấy đang đối mặt với kẻ hèn hạ ác độ dối trá mà hay giả vờ như Liễu Minh Hoa, vốn dĩ cô ấy cũng cần phải khách khí với cô ta làm gì Liễu Minh Hoa cười nghiêng đầu đi, nói: “Làm sao bây giờ? Tôi thật sự rất ghen tị vi Tô Lam! Vừa nãy còn có lốp xe dự phòng quan tâm cô ta, hiện tại còn có một cô bạn thân đứng đây bênh vực kẻ yếu thay cho cô ta, đến khi nào tôi mới có thể may mắn như vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play