Chương 3577

Đó chính là trong từng câu từng lời nói của cô, mặc dù đang giải thích một sự thật, nhưng câu nào cũng đều thể hiện sự bao che và cố gắng bào chữa cho Lục Anh Khoa.

Đây là điều cấm ky lớn nhất của Quan Triều Viễn.

Vẻ mặt của Tô Lam căng thẳng, dường như không nghĩ tới anh sẽ nói vậy.

Nhìn thấy ánh mắt của anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trái tim của cô giật thót, chợt nhớ lại những gì Quan Hạo Nhân đã nói với mình trước khi rời đi vào sáng nay.

Điều cấm ky lớn nhất của Quan Triều Viễn chính là người phụ nữ của mình lại nói giúp người đàn ông khác trước mặt anh: “Nếu như chị còn muốn để cho Lục Anh Khoa một con đường sống thì đừng nói giúp hay nhắc đến tên anh ta”

Tô Lam bỗng phản ứng lại, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên: “Em không có ý đó, em chỉ là…em chỉ muốn chứng minh rằng em và anh ấy trong sạch, mà em cũng không phải là một người phụ nữ lắng lơ”

Cho dù Tô Lam muốn vớt vát lại một chút, nhưng ánh mắt của Quan Triều Viễn đã dần lạnh đi.

Cô chợt cảm thấy vô cùng hoang mang, gấp gáp đến độ nhào vào lòng rồi ôm chặt lấy anh: “Em xin lỗi, em xin lỗi”

Quan Triều Viễn vẫn không lên tiếng.

Tô Lam sốt ruột đến mức không biết phải làm gì: “Em thật sự lo lắng cho anh trai mình. Em đã xa anh ấy nhiều năm như vậy, mấy năm nay đối với em mà nói mỗi giây mỗi phút đều rất giày vò. Vì vậy, mỗi khi xảy ra chuyện với anh ấy là em lại cảm thấy hoảng hốt, em chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ lừa dối anh, em chỉ là…”

Cô chỉ là gì vậy? Hiện giờ cô chợt cảm thấy mình thật nghèo từ.

Ban đầu cô còn cảm thấy rất tức giận với Quan Triều Viễn, vì việc anh đã không nói với cô về chuyện anh trai mình đã quay lại.

 

Mà tính cách cô vừa keo kiệt lại hay tính toán như vậy, không xứng đáng được anh yêu chiều và bảo vệ.

Tô Lam nghĩ đến đây, lệ nóng vòng quanh khóe mắt lập tức tuôn rơi.

Nhất định là do cô được anh chiều chuộng quen rồi nên mới ngày càng không nể nang gì.

Trước đây cho dù cô có làm gì, Quan Triều Viễn cũng sẽ yêu chiều cô không giới hạn, nhưng cô quên mất rằng anh cũng là một người đàn ông.

Trước khi quen biết mình thì anh là người tàn nhãn đến mức nào?

Lần này Tô Lam giẫm lên vảy ngược của Quan Triều Viễn rồi, cô nên làm gì đây?

Quan Triều Viễn nhìn dáng vẻ này của cô với đôi mắt sâu thẳm: “Nói xong rồi?”

Lúc này nước mắt của Tô Lam còn trào dâng trong khóe mắt, đột nhiên nghe được những lời này của anh, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Hả?”

Quan Triều Viễn im lặng nhìn cô, cảm xúc trong mắt cũng không thay đổi một chút nào.

Tô Lam nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt tĩnh lặng và âm u như một vực sâu không đáy.

Trong lòng cô chợt trở nên bối rối, anh đang tức giận sao?

Hay là anh đã không còn yêu mình nữa?

Khi cô lo lắng nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn, lại thấy anh khẽ liếc nhìn đồng hồ trên tay dường như đang xem giờ: “Chắc em vẫn còn chưa ăn trưa, để anh kêu trợ lý Lâm đưa em đi dùng bữa trước đã, anh vẫn còn một cuộc họp quan trọng phải tham gia ở đây”

Tô Lam sững sờ, có phải Quan Triều Viễn không muốn nghe cô giải thích đúng không?

Cô lập tức lo lắng đến mức suýt nữa thì bật khóc: “Em không đi, em không đói”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play