Chương 3511

Vậy nên sau khi xác định Tống Chỉ Manh không có nguy hiểm gì, cô chủ động nói với Quan Triều Viễn rằng mình muốn về thủ đô thăm ông cụ Quan.

Bây giờ là chín giờ sáng, Quan Triều Viễn vừa thay đồ xong, đang chuẩn bị ra ngoài, bất thình lình nghe Tô Lam nói lời anh, anh dừng bước, xoay người ngồi xuống mép giường.

Anh nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai “Có phải Tống Chỉ Manh đã nói gì với em không?”

Tô Lam có chút không vui đẩy tay anh ra.

“Nếu như chị Chỉ Manh không nói cho em biết, sợ rằng em không thể biết được chuyện ông nội làm phẫu thuật”

Càng nghĩ, Tô Lam càng cảm thấy áy náy, cô hung hăng trừng Quan Triều Viễn.

“Anh giỏi lắm Quan Triều Viễn, anh giấu chuyện này kín như thùng sắt, không để lọt chút tiếng gió nào cho em biết. Anh mau nói thật, có phải anh căn bản không xem em là người một nhà không?”

Tô Lam vừa nói xong, gương mặt anh tuấn của Quan Triều Viễn lập tức đen như đít nồi.

Anh không vui nhéo mũi cô.

“Ngốc quá, rõ ràng biết anh không có ý này mà, còn cố ý nói vậy, có phải muốn chọc giận anh không?”

“Ông nội đối với em rất tốt, ngày đó ở lễ mừng thọ, mọi người đều không thích em, chỉ có ông đứng về phía em”

“Vậy nên bắt đầu từ lúc đó, em đã xem ông như ông nội ruột rồi. Anh thử hỏi lương tâm mình xem, có cháu gái nào biết ông nội bị bệnh mà không thăm không hỏi không? Hành động giấu giếm này của anh chính là muốn em mang tiếng bất hiếu!”

Quan Triều Viễn nghe Tô Lam nói xong, vô hình cảm thấy có chút ấm lòng.

Tô Lam cũng không phải người không phóng khoáng như vậy, có lẽ anh đã thật sự thiếu suy nghĩ.

Những chuyện Bạch Ngưng Sương đã làm với Tô Lam khiến anh vô cùng bài xích nhà họ Quan.

Anh không muốn để Tô Lam quay lại vòng xoáy đó, anh chỉ muốn bảo vệ cô thật tốt.

“Được, anh đồng ý với em, nhưng em phải chờ anh giải quyết hết công việc hôm nay đã, ngày mai chúng ta cùng về thủ đô, được không?”

Lúc Quan Triều Viễn nói lời này, giọng rất dịu dàng Lúc bấy giờ Tô Lam mới thở phào nhẹ nhõm, cô híp mắt cười, vẫy tay với Quan Triều Viễn “Anh Quan nhớ đi sớm về sớm nhé”

Quan Triều Viễn nhìn vẻ xinh đẹp đáng yêu của cô, trong lòng hơi rung động.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, dùng tên gọi mỹ miều là “hôn tạm biệt”.

“Anh đi đây”

“Đi đi”

Mặt Tô Lam đỏ ửng, tức giận đưa tay đánh anh.

Hôn xong, Quan Triều Viễn cảm thấy rất sảng khoái Khoé miệng anh cong lên, xoay người nhanh nhẹn bước đi.

Chẳng đc bao lâu, dưới lầu truyền đến tiếng động cơ xe hơi.

Chiếc Rolls Royce kia lái ra khỏi nhà để xe của biệt thự, lúc này Tô Lam mới lười biếng ngồi dậy, chuẩn bị đi rửa mặt rồi xuống lầu ăn cơm.

Lúc này người giúp việc đã đưa hai đứa bé đến nhà trẻ.

Tô Lam mới ngồi xuống ăn sáng chưa được bao lâu, đã nhận được điện thoại của Lâm Thuý Vân: “Tô Lam, tối nay cậu và nam thần có rảnh không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play