Chương 3503

Mỗi một lần, Tống Chỉ Manh đều băng lòng ở nhà chờ anh ấy xuống bếp, không thích ra ngoài ăn cơm.

Bởi vì trong lòng cô ấy, Khúc Thương Ly chính là đầu bếp giỏi nhất.

“Hay là như vậy đi, trưa nay hai người chúng ta sẽ làm một bữa cơm thật ngon cho cha cháu, có được không?”

Khúc Nhất Phàm ngoẹo đầu, mặt đầu nghi ngờ: “Nhưng mà cô ơi, cháu không biết nấu cơm, cô có biết không?”

Tống Chỉ Manh suy nghĩ, trông cô giúp việc nấu cơm rất dễ, nên cô ấy không quan tâm nói: “Gái đó có gì khó chứ, rất đơn giản, có câu nói là chưa từng làm cũng từng nhìn thấy mà!”

Tống Chỉ Manh suy nghĩ, sau khi Khúc Thương Ly đi làm về, nhìn thấy một bàn tiệc lớn mình làm cho anh ấy, không chừng sẽ mềm lòng, tình nguyện nói chuyện với mình.

Mà bên kia, Khúc Thương Ly đang lái xe đến một quán cà phê sang trọng cách mười kỉ ~ lô ~ mét.

Khi anh ấy đẩy cửa nước vào, liếc mắt lập tức thấy Quan Triều Viễn ngồi ở vị trí khách VỊP.

Ánh mắt anh ấy loé lên, cũng không có biểu hiện gì, đi đến chỗ Quan Triều Viễn “Ngồi đi”

Quan Triều Viễn lạnh nhạt nói.

Sau khi Khúc Thương Ly ngồi xuống, anh giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới Hai người mỗi người gọi một ly cà phê.

Khúc Thương Ly nhìn động tác uống cà phê thong dong lại tự đắc của Quan Triều Viễn, không kìm được mà nhíu mày lại: “Cậu cả Quan gọi tôi tới, hẳn không phải định uống cà phê cùng tôi đó chứ?”

Quan Triều Viễn đặt ly cà phê xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Khúc Thương Ly.

“Tống Chỉ Manh thế nào rồi?”

Ánh mắt Khúc Thương Ly lóe lên.

“Tôi không hiểu anh đang nói gì”

Khoé miệng Quan Triều Viễn hơi cong lên: “Hôm nay tôi tới, không phải để chơi trò mèo vờn chuột với anh”

Nghe được câu này, Khúc Thương Ly thầm giật mình.

Nói đúng ra, tối qua Quan Triều Viễn không nhận ra anh đang nói dối mới phải.

Đúng là lúc ấy kĩ năng diễn xuất của Khúc Thương Ly thật sự quá tốt, thậm chí Quan Triều Viễn cũng suýt nữa đã tin rằng Tống Chỉ Manh không ở nhà anh ấy rồi Nhưng sau đó, anh ấy vẫn lộ ra sơ hở.

“Anh chắc chẩn tôi giấu cô ấy đi vậy sao?”

“Kĩ năng diễn xuất của anh rất tốt, tối qua đúng là suýt chút nữa tôi đã bị anh gạt rồi, nhưng mà ánh mắt anh không biết nói dối: Quan Triều Viễn bưng ly cà phê lên khẽ nhấp một ngụm: “Nếu như lúc tôi nói rằng Tống Chỉ Manh xảy ra chuyện, trên mặt anh lộ ra chút lo lắng, kì màn diễn xuất của anh sẽ rất hoàn mỹ”

Hoá ra là một ánh mắt.

Khúc Thương Ly bất đắc dĩ cười “Ánh mắt của cậu cả Quan quả nhiên sắc bén “Hôm nay tôi tới tìm anh không phải để thảo luận chuyện này, mấy ngày nay Tống Chỉ Manh ở chỗ anh thì tôi cũng không lo nữa, tôi tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện”

Khúc Thương Ly nhíu mày lại: “Đường đường là cậu cả Quan, lại cần người khác giúp sao?”

Quan Triều Viễn không chớp mắt nhìn anh ấy, từ ánh mắt của anh ấy cho thấy, anh ấy hoàn toàn không biết chút gì về bệnh tình của Tống Chỉ Manh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play