Chương 3435

Cha Mộ giơ tay tát cho bà ta một bạt tai, trực tiếp đánh bà ta choáng váng luôn.

Mẹ Mộ đứng tại chỗ bụm mặt, vẻ mặt không dám tin: “Sao ông lại đánh tôi?”

“Nói bà là phụ nữ đã có chồng mà tóc dài não ngắn thì bà cmn còn không chịu thừa nhận, Tô Duy Nam sẽ không động đến chúng ta đã là chuyện trước kia.”

“Lúc trước nó ở bên cạnh cái đồ tốn kém kia. đừng nói là động đến chúng ta, muốn bao.

nhiêu tiền lần nào nó chẳng phải ngoan ngoãn dâng tới.”

“Còn giờ thì sao? Chẳng những hãm hại nó, hại đứa con của nó, còn buộc cái đồ tốn kém theo thằng đàn ông khác, bà cảm thấy Tô Duy Nam nhìn chúng ta mà vẫn không dám động chúng ta nữa ư?”

“Nếu như nó gặp lại chúng ta, nó sẽ thắng tay bóp chết chúng ta luôn, cái con mụ ngu xuẩn này, bà không đi thì cũng đừng có liên lụy tới tôi”

Mẹ Mộ bị ông ta nói thế cũng bị dọa cho mất hồn: “Vậy… Vậy bây giờ phải làm sao?

Sính lễ của con trai…”

“Mẹ bà nhà nó, ông đây bây giờ ngay cả mạng cũng không còn, quản nó cái lông á!”

Cha Mộ hất mẹ Mộ ra rồi bỏ chạy.

Nhưng mà trong lòng mẹ Mộ vô cùng không cam tâm, cha Mộ ở bên ngoài nuôi tình nhân, tiền trên người hai người họ nhiều biết bao, thế mà mấy năm nay đều bị hồ ly tỉnh lừa đi hết rồi.

Ông ta chạy, có cả hồ ly tinh ông ta nuôi, còn mình với con trai phải làm sao bây giờ?

Nếu không thể dựa vào Tô Duy Nam nữa, vậy đến lúc đó bà ta lại đi tìm Tư Vũ Chiến là được rồi.

Chỉ cần Tư Vũ Chiến vẫn còn có ý với Mộ Mãn Loan thì bà ta có thể nghĩ cách moi tiền.

Hôn sự của con trai bà ta không thể chậm trết Mẹ Mộ cân nhắc xong chuyện này cũng xách mông bỏ chạy.

Nhưng hướng chạy lại ngược với hướng của cha Mộ.

Thấy cuối cùng cũng tiễn được hai thứ âm hồn này đi, Tô Lam cũng âm thầm thờ phào một hơi.

Cô quay đầu nhìn sang Mộ Mẫn Loan, phát hiện mặt cô ấy tái nhợt, hai tay vô lực buông thống hai bên người.

Trên cổ tay mảnh khảnh kia còn có vết xanh tím, nếu nhìn kỹ thì không khó phát hiện cơ thể cô ấy còn khe khẽ run rẩy.

Tô Lam thở dài, đi đến phía trước: “Yên tâm đi, hẳn là trong một khoảng thời gian dài bọn họ sẽ không đến nữa đâu.”

Mộ Mẫn Loan mất rất nhiều sức lực mới bình tĩnh được.

Cô ta chỉnh lại đầu tóc và quần áo của mình, dường như muốn mượn việc này để hồi phục tâm trạng: “Tô Lam, cảm ơn cô”

“Không cần cảm ơn, cho dù tôi chỉ là một người qua đường, nhìn thấy vậy thì cũng sẽ qua giúp đỡ mà thôi.”

Mộ Mẫn Loan hơi sửng sốt, khóe miệng nở một nụ cười: “Cô chỉ là đi ngang qua, hay là cố ý tới tìm tôi?”

Tô Lam vừa nghĩ đến cảnh tượng cãi nhau với Quan Triều Viễn lúc nãy thì tâm trạng không hiểu sao lại trở nên hơi suy sụp: “Tôi đã tới đây rồi, có thể vào rồi nói được không?”

“Vào ngồi đi”

Bên trong đại sảnh biệt thự, Tô Lam đang ngồi ở trên sô pha, Mộ Mẫn Loan ở bên cạnh pha cho cô một ly sữa nóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play