Chương 288

Chẳng qua, có vài cảnh hôn phải quay cận cảnh, đạo diễn bảo không vội, đến cuối rồi bổ sung.

Như vậy, Mục Nhiễm Tranh mới được an ủi một chút.

“Vậy lại tìm chỗ khác đi, hôm nay tạm thời không quay nữa”

“Chỉ có thể thế thôi”

Quan Triều Viễn của Dark Region…

Quả nhiên là phong cách của người đàn ông kia, còn mua cả ngọn núi?

Tô Lam lắc đầu.

Người phụ trách đang chuẩn bị rời đi, Tô Lam liền chắn đường anh ta.

“Là ngọn núi nào thế? Chúng ta không quay ở đó không được sao?”

Người phụ trách thở dài hai lần liền.

“Cô cũng biết tính khí của đạo diễn, ông ấy nhìn trúng ngọn núi kia, mặc dù chỉ là vài cảnh quay, cũng không nhiều, nhưng đạo diễn muốn làm tốt hơn nữa, ông ấy không muốn tạm bợ, ngọn núi kia tên là núi Thương Khung, là một ngọn núi chưa được khai phá, bên trong còn có cây bạch quả dại cao lớn, cực kì giống với cảnh trong tiểu thuyết”

Người phụ trách lại thở dài một hơi.

“Vốn cho rằng ngọn núi này thuộc về Cục Lâm nghiệp quốc gia, gửi thẳng một bản xin cấp phép là được, ai biết lại là đất tư, người ta không cho mượn”

“Ồ.. Là như vậy à”

“Được rồi, Lam, tôi đi làm việc đây, còn bận tìm núi nữa: “Được”

Người phụ trách nói không sai, đạo diễn là người cầu tiến, hơn nữa còn là sao Xử Nữ điển hình, một chỉ tiết nhỏ cũng không bỏ qua.

Nơi có thể khiến đạo diễn tâm niệm mãi, nhất định rất phù hợp với cảnh quay.

Tô Lam lấy điện thoại ra, có cần gọi cho Quan Triều Viễn không?

Cô thật sự không muốn xin anh giúp đỡ!

Lần nào người đàn ông này cũng ra điều kiện!

Thế nhưng, chỉ là mượn mà thôi, chắc là không có vấn đề gì!

Tô Lam nghĩ ra một cách, không bằng gọi thẳng cho Doãn Cẩn hỏi xem tình hình thế nào là được.

Vì thế, Tô Lam gọi cho Doãn Cẩn.

“Alo, phu nhân, có chuyện gì sao?”

Rất nhanh liền nối máy.

“Thư ký Doãn, tôi muốn hỏi anh một chút, chuyện liên quan đến núi Thương Khung”

“Núi Thương Khung à, ngọn núi đó đúng là của chủ tịch Quan, thế nhưng, ngọn núi này có công dụng rất lớn, chủ tịch Quan sẽ không cho người ngoài mượn, trước kia có không ít đoàn phim từng hỏi, chủ tịch đều không cho mượn”

“Vậy anh hỏi anh ta giúp tôi, nếu tôi mở lời mượn thì sao?”

“Như vậy à, vậy để tôi hỏi giúp xem”

Ngắt máy, Doãn Cẩn liền đến phòng làm việc của chủ tịch.

Nếu là người khác, anh không dám tùy tiện đi hỏi, thế nhưng Doãn Cẩn biết, hiện giờ ông chủ cực kì để ý đến bà chủ, Gõ cửa phòng làm việc chủ tịch, Quan Triều Viễn đang bận rộn trước máy tính.

“Chủ tịch Quan, vừa rồi phu nhân gọi điện cho tôi..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play