Chương 3397

Cô sợ đứa bé sẽ xảy ra chuyện, nhưng may mắn thay, tờ báo cáo vừa được đưa ra cho thấy mọi thứ đều bình thường Tô Lam thở phào nhẹ nhõm, cùng với hai người Quan Triều Viễn đến thăm Lục Mặc Thâm.

Quan Triều Viễn nhìn chăm chăm vào bụng của Tô Lam một lúc lâu và đột nhiên anh nói: “Sau này nói với Lâm Mộc nấu thêm cho em nhiều thức ăn bổ dưỡng để bồi bổ cơ thể”

Người này lại bắt đầu rồi đấy!

Tô Lam nhìn anh mà không nói nên lời: “Em cả ngày đều ăn năm bữa rồi! Anh Quan anh tha cho em đi mà”

“Nhưng mà em chỉ mới tăng thêm được có hai cân mà thôi, tăng thêm bốn mươi cân vẫn còn một chặng đường rất dài”

Tô Lam liền khiếp sợ nhìn anh.

Lâm Thúy Vân nhìn thấy sự tương tác ngọt ngào giữa hai người bọn họ, trong đáy mắt bỗng hiện lên một ánh nhìn ngưỡng mộ: “Tô Lam, nam thần đối xử với cậu thật tốt!”

Lục Mặc Thâm ở bên cạnh nghe thấy câu nói này thì liền lập tức không vui: “Em nói vậy là có nghĩa anh đối với em không tốt?”

Lâm Thúy Vân không nói nên lời: Nếu không phải anh đang bị gãy chân, tôi nhất định sẽ nói ra sự thật!

Cả ngày chỉ biết uy hiếp tôi, lợi dụng tôi, đào hố cho tôi nhảy xuống!

Như vậy rốt cuộc là đối xử tốt chỗ nào với tôi?

Mặc dù trong thâm tâm không ngừng suy nghĩ về những điều này, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy gương mặt của Lục Mặc Thâm thì khuôn mặt nhỏ của Thúy Vân bỗng trở nên sáng bừng: “Giáo sư Lục, anh nói cái gì vậy?

Bởi vì anh cứu tôi nên mới bị ngã gãy chân, làm sao có thế đối xử không tốt với tôi được chứ!

Anh thật quá đáng, sau này tôi không cho phép anh nói những lời như vậy nữa!”

Lục Mặc Thâm: ”“..”

Vì vậy mới nói, kỹ năng diễn xuất của Lâm Thúy Vân quả thực không Tồi.

Nhưng đoạn này thật sự rất khó xử, khiến cho Lục Mặc Thâm cực kì ngượng ngùng: “Những lời nịnh nọt như vậy thì không cần nói nhiều đâu, chỉ cần nhớ những chuyện em đã hứa với anh trước đây là được.”

Nghĩ tới lúc nấy ở trong nhà vệ sinh bản thân đã đồng ý với anh ta sẽ ở lại qua đêm, Lâm Thúy Vân nhịn không được mà da đầu bắt đầu nóng lên Hai người Tô Lam và Quan Triều Viễn ngồi ở đây được một lúc thì cũng rời đi.

Chân của Tô Lam không ngắn, thế nhưng đi bên cạnh Quan Triều Viễn trông có vẻ vô cùng đáng yêu.

Cô bước tới, có chút không theo kịp anh.

Quan Triều Viễn quay đầu nhìn lại thì thấy cô đang bước theo mình một cách khó khăn, bước chân cũng dần dần thả chậm đi một chút: “Đừng đi từ từ”

“Anh Quan, ban nãy bác sĩ có nói với anh vài lời, anh còn nhớ không?”

“Em quên rồi sao, chồng của em đã gặp qua thì không thể quên được?”

“Vậy anh mỗi tối phải về sớm hơn một tiếng, cùng em đi dạo bên ngoài, sau này em còn muốn thuận lợi sinh đẻ một cách tự nhiên, không muốn sinh mổ, vì thế khoảng thời gian này phải bắt đầu tập luyện thể dục!”

Thật ra trong lòng Quan Triều Viễn đã sớm suy tính kỹ càng hết rồi, anh mỗi ngày sẽ về sớm hai tiếng để cùng Tô Lam đi dạo: “Biết rồi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play